Ta bước những bước nhỏ nhẹ tiến đến gần hắn, ngẩng đầu hỏi:
“Thần tiên?”
“Hay là mã phu?”
“Cảm tạ.”
Nam tử nhíu mày chặt hơn, nhìn ta mà không nói lời nào.
Đúng lúc ta nghĩ rằng hắn sẽ không trả lời câu hỏi của mình, hắn lại chậm rãi đáp, ánh mắt đầy lo lắng:
“Tiểu Hồng dạo gần đây không chịu ăn uống, có phải tâm trạng không tốt không? Nó là ngựa cái, với ngươi tính ra cũng là cùng giới, chắc hẳn các ngươi có thể hiểu nhau, liệu ngươi có thể khuyên nhủ nó chăng?”
Khuyên ư, tất nhiên là ta sẽ khuyên rồi.
Ta vòng quanh Tiểu Hồng hai vòng, thấy nó làm động tác phòng thủ, đôi chân sau sẵn sàng đá ta văng ra. Ta thầm suy nghĩ xem làm sao có thể mượn ngựa để tiếp cận mã phu.
Sau vài vòng, ta chợt nảy ra ý tưởng, lập tức xách váy chạy về ký túc nữ, rồi không lâu sau quay lại với hai con rắn trong tay. Nhân lúc Tiểu Hồng không để ý, ta lén thả chúng xuống đất.
Quả nhiên, Tiểu Hồng vốn ủ rũ nhưng vừa nhìn thấy rắn, hai chân trước liền nhấc cao, phát ra tiếng hí sợ hãi, mắt tràn ngập nỗi khiếp đảm khi thấy những con rắn bò nhanh về phía nó.
Ta từ nhỏ đã thích xem chương trình động vật, biết rằng ngựa vốn sinh ra đã sợ rắn.
Dù là ngựa Hãn Huyết đã qua huấn luyện kỹ lưỡng, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-dai-nhan-rat-sung-ai-ta/3651827/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.