Dù Lương Triết trông có vẻ ôn hòa hiền lành là thanh niên ôn nhu như ngọc nhunge tất cả chỉ là ngụy trang mà thôi.
Lương Triết thực sự giống như những gì cô ấy nói.
Nghe những lời của Trần Thi Hàm, Bạch Dương không nhịn được vừa cười vừa nói: “Cô nói gì thế, sao tôi có thể yêu đương với Lương Triết được? Tôi chỉ xem cậu ấy là em trai thôi, dù là trước đây hay là hiện tại, ngay cả tương lai cũng sẽ không thay đổi.”
“Vậy tạm được. Tóm lại, đừng yêu đương là được, bởi vì cậu ta không biết cách thật lòng yêu một người. Tình yêu của cậu ta sẽ chỉ khiến người khác cảm thấy ngột ngạt, đó là do tuổi thơ bất hạnh của cậu ta ám ảnh” Trần Thi Hàm thở dài.
Cậu ta vốn là cậu chủ nhỏ được nuông chiều nhưng lại vì cặp cha mẹ vô trách nhiệm mà trở thành người có nhân cách u ám.
Đúng là ông trời trêu đùa.
“Tuổi thơ bất hạnh?” Bạch Dương nheo mắt: “Thi Hàm, sao cô biết tuổi thơ của Tiểu Triết?”
“Ờm…” Trần Thi Hàm nhận ra chính mình đã lỡ miệng, con ngươi đảo một vòng, vội vàng nói dối: “Tôi nghe cậu ta nói.
Lúc trước tôi nghi ngờ cậu ta là người tôi đang tìm nên mới nói chuyện với cậu ta vài câu.
Hừm, nguy hiểm thật.
Nếu cô Bạch nói cho cậu chủ biết cô ấy điều tra về thời thơ ấu của cậu chủ, cậu chủ nhất định sẽ rất tức giận.
“Là vậy à.” Bạch Dương không nghĩ nhiều, chủ yếu là cô cũng không muốn nghỉ ngờ những gì bạn mình nói là thật hay giả, cô gật đầu không hỏi gì.
Trần Thi Hàm thở phào nhẹ nhõm, lái chủ đề sang mắt của Bạch Dương.
“Mà này Tổng giám đốc Bạch, hôm qua cô gọi điện thoại báo tạm thời không thể nhìn thấy là thật hả?” Cô ấy nghiêng người nhìn chằm chằm vào mắt Bạch Dương.
Bạch Dương sờ sờ mắt: “Là thật, cho nên hai ngày tới đành phải làm phiền cô.”
“Đừng lo, cứ giao cho tôi.” Trần Thi Hàm vỗ ngực.
Y tá đóng vali của Bạch Dương: “Cô Bạch, hành lý đã thu dọn xong.”
“Nếu thu dọn xong rồi thì chúng ta đi thôi.” Bạch Dương đứng dậy.
Trần Thi Hàm nhanh chóng đỡ cô lên xe lăn rồi đẩy ra khỏi phòng.
Y tá kéo vali đi theo sau.
Xe của Trần Thi Hàm ở bãi đậu xe của bệnh viện.
Bạch Dương lên xe, trực tiếp đến sân bay.
Chân trước cô vừa đi chân sau Phó Kình Hiên đã đến phòng bệnh.
Nhìn giường bệnh được gấp gọn gàng, các y tá đang dọn dẹp quét tước phòng bệnh, vẻ mặt Phó Kình Hiên thay đổi: “Bạch Dương đâu?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]