“Anh Phó, tôi nhất định sẽ làm được, tôi nhất định sẽ làm được!” Sợ bản thân trả lời chậm Phó Kình Hiên sẽ rút lời, y tá vỗ ngực đảm bảo, về sau sẽ không rời khỏi Bạch Dương nửa bước.
Phó Kình Hiên ậm ừ, mở cửa đi ra ngoài.
Lưng của anh đang đau rát, vết thương đã nứt ra, cần bác sĩ nhanh chóng thay băng cho anh.
Hôm sau, Bạch Dương làm thủ tục xuất viện, chuẩn bị đến Nam Giang.
Cô y tá đang thu dọn đồ đạc, cô thì ngồi trên ghế sô pha bên cạnh gọi điện thoại cho Lương Triết.
Lúc trước, điện thoại của Lương Triết vẫn luôn không liên lạc được, không biết đi đâu rồi.
Hai ngày qua vì gặp tai nạn nên cô cũng không liên lạc với cậu ta, không biết bây giờ có thể gọi được không.
Bạch Dương nhấn gọi cho Lương Triết, đặt điện thoại lên tai.
Lần này, điện thoại cuối cùng cũng đổ chuông.
Khuôn mặt cô lộ ra nụ cười vui vẻ.
Nhưng niềm vui không kéo dài được bao lâu, vì điện thoại có kết nối nhưng không ai trả lời.
Không biết do Lương Triết không nhìn thấy hay cố ý không nhận điện thoại.
Trong lòng Bạch Dương nghiêng về vế sau hơn.
Vì trước đây cô đã gửi tin nhắn cho Lương Triết để sau khi cậu ta mở máy sẽ nhìn thấy mà gọi lại cho cô.
Bây giờ điện thoại của Lương Triết có thể được kết nối, điều này cho thấy Lương Triết đã nhìn thấy tin nhắn của cô nhưng cậu ta lại không gọi lại.
Điều đó có nghĩa là gì?
Có nghĩa là cậu ta không muốn liên lạc với cô!
Nghĩ đến đây, Bạch Dương có chút không thoải mái, ấm ức và lo lắng.
Ấm ức ở chỗ, người bị hại rõ ràng là cô, tại sao bây giờ lại giống như cậu ta là nạn nhân vậy. Còn cô, nạn nhân thật sự lại phải chủ động tìm cậu ta, dỗ danh cậu ta!
Điều khiến cô lo lắng nhất là cô không biết mấy năm nay cậu ta đã đi đâu, sao lại bỏ đi, sống có tốt không.
*Ài …” Bạch Dương đau đầu thở dài.
Lúc này, có tiếng gõ cửa.
Trần Thi Hàm thò đầu vào, cười hì hì chào cô: “Tổng giám đốc Bạch, tôi đến rồi.
Bạch Dương nhìn về phía phát ra tiếng động, không nhìn thấy cô ấy nhưng vẫn cười đáp: “Vào đi.”
Trần Thi Hàm bước vào: “Tổng giám đốc Bạch, cô đang nghĩ gì mà cau mày thế?”
“Tiểu Triết không trả lời điện thoại của tôi” Bạch Dương lắc điện thoại, cười khổ.
Trần Thi Hàm giật mình nói: “Thì ra là thế, tôi cũng đã nghe nói về chuyện trước đây giữa cô và cậu ta. Cậu ta cũng chỉ là đứa trẻ có lớn không có trưởng thành, vừa cố chấp vừa điên cuồng. Tồng giám đốc Bạch, cô đừng bao giờ yêu đương với cậu †a, nếu không thì thành mẹ với con đó. Cô phải cưng chiều, dỗ dành cậu ta nếu cậu ta có một chút xíu không hài lòng là bày trò bỏ nhà ra đi, làm người ta đau đầu. Nếu cô yêu đương với người như vậy rất mệt mỏi.”
Năm tháng làm vệ sĩ đã cho cô ấy một đôi mắt tỉnh tường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]