Y tá không dám chậm trễ, nhanh chóng đáp: “Cô Bạch đã xuất viện rồi.”
“Cái gì?” Đồng tử của Phó Kình Hiên hơi co lại. “Xuất viện? Đầu cô ấy còn chưa lành, sao lại xuất viện?
Cô y tá nghe thấy giọng điệu tức giận lại lo lắng không che giấu được của anh, liền giải thích: “Là như vầy, hình như cô Bạch muốn đến Nam Giang để xem một buổi biểu diễn thời trang nào đó.”
“Biểu diễn thời trang?” Thái dương Phó Kình Hiên giật giật.
Mắt cô còn chưa khỏi, xem biểu diễn thời trang gì?
Phó Kình Hiên biết Bạch Dương không có hứng thú với biểu diễn thời trang gì. Lân này đi xem chắc chắn là do Lương Triết mê hoặc.
Chỉ có Lương Triết là người mẫu, nếu Lương Triết không rủ cô đi, cô nhất định sẽ không đi.
Cô thật sự quan tâm đến Lương Triết như vậy sao?
Để xem buổi biểu diễn thời trang của Lương Triết, thậm chí còn không quan tâm đến vết thương của chính mình!
Phó Kình Hiên đen mặt xoay người rời đi, lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý Trương.
Phó Kình Hiên ra lệnh: “Chuẩn bị máy bay tư nhân cho tôi, tôi muốn đi Nam Giang.”
“Hả?” Trợ lý Trương sửng sốt: “Có việc gì sao?
“Không.”
“Vậy thì anh…”
“Đừng nhiều lời nữa, cậu đi làm nhanh đi, khi nào xong việc đến bệnh viện đón tôi” Phó Kình Hiên cau mày sốt ruột thúc giục.
Trợ lý Trương không còn cách nào khác, chỉ đành nhún vai, đáp: “Tôi biết rồi, tôi sẽ chuẩn bị ngay.”
Phó Kình Hiên ừ một tiếng rồi cúp máy.
Thoáng chốc, hai tiếng trôi qua.
Bạch Dương đã xuống máy bay, đến Nam Giang.
Trần Thi Hàm đẩy cô, đón một chiếc xe đi đến khách sạn.
Thư ký Đồng đã đặt một phòng VIP, bên †rong còn có một phòng nhỏ, trong phòng cũng có giường. Bây giờ phòng nhỏ đó đương nhiên trở thành phòng của Trần Thi Hàm.
Mặc dù Bạch Dương không nhìn thấy gian phòng nhỏ trông như thế nào, nhưng đã gọi là phòng nhỏ thì chắc chắn chẳng lớn được bao nhiêu.
Cô cười ngượng ngùng: “Xin lỗi Thi Hàm, ủy khuất cho cô.”
“Không sao đâu.” Trần Thi Hàm ngồi ở cuối giường đung đưa chân: “Căn phòng không tồi, tôi rất thích. Dù sao cũng chỉ ở tạm một đêm thôi, hơn nữa phòng nhỏ hơn tôi cũng từng ngủ rồi còn ngủ ngoài trời nữa, không sao đâu.”
Nghe cô ấy nói, Bạch Dương cũng yên tâm.
Trần Thi Hàm xem thời gian:”Tổng giám đốc Bạch, thời gian còn sớm, buổi biểu diễn thời trang đến tối mới bắt đầu, cô muốn nghỉ ngơi một lát không?”
“Ừm, vừa hay tôi đang có chút chóng mặt.” Bạch Dương xoa xoa thái dương.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]