Dương Mặc Thư đặt Hứa Vãn Hà dưới thân gặm điên cuồng.
Nước miếng thoa đầy mặt hắn, sáng loáng.
Dương Mặc Thư thấy thèm muốn chết.
Bởi vì thân nhiệt của Hứa Vãn Hà có chút cao, cường tráng ấm áp, cắn một miếng, cảm giác hơi giống thịt gân.
Hứa Vãn Hà bị Dương Mặc Thư giam dưới thân, vừa cởi quần áo vừa cắn, khó chịu muốn chết.
Thẳng lưng ngồi dậy, tên nhóc này còn bám trên người mình hút đầu v*.
Tuy nói đúng là có chút sướng, nhưng cảm giác rất lạ lùng.
Hứa Vãn Hà rên lên một tiếng, “Đệt… Đừng có hút…”
Dương Mặc Thư đặc biệt hưởng thụ dáng vẻ Hứa Vãn Hà bắt đầu hưng phấn dưới thân mình, chỉ tiếc là không đủ sức, mới vừa áp chế chưa tới một phút, đã bị người ta xách cổ áo lên, đè ngược xuống sôpha.
Trong phòng khách chỉ mở một cái đèn bàn, tia sáng yếu ớt, mờ mờ ảo ảo.
Lúc Hứa Vãn Hà cúi người hôn mình, liền che khuất đi ánh sáng, dù cho gần trong gang tấc, Dương Mặc Thư cũng không thấy rõ được mặt hắn.
Thời điểm thị giác trở nên yêu kém, thì giác quan khác liền đặc biệt trở nên mẫn cảm.
Trên môi truyền tới cảm giác ươn ướt dính dớp, bị giày vò thô bạo.
Lưỡi dán vào lưỡi, không biết hôn bao lâu, Dương Mặc Thư muốn lấy hơi, nhưng toàn bộ những thứ được đưa vào phổi đều là hơi thở nóng rực của Hứa Vãn Hà.
Làm người ta có chút thiếu dưỡng khí.
Dương Mặc Thư choáng váng mặt mày, cũng không biết bị tuột quần hồi nào, đến khi rốt cuộc lấy được hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-nong-ma-an/1686731/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.