Dương Mặc Thư nghiêng đầu kê điện thoại, tay lột vỏ vải.
Kết quả nghe một trận rống to trong điện thoại, sợ đến quả vải lột xong trực tiếp lăn xuống đất, “Đệt mẹ xin nghỉ cho bố!”
Dương Mặc Thư ngồi xổm dưới đất nhặt vải lên, thổi bụi, “Xin không được..”
“Cấp trên các cậu là ai! Bố xử chết nó!”
Dương Mặc Thư cứ thổi bụi miết, thấy thực sự thổi không sạch được, đành chỉ có thể lắc đầu tiếc nuối, ném vải vào thùng rác.
Đến lúc nhìn lại điện thoại, thấy đã cúp máy, không biết là mình không cẩn thận dập, hay là Hứa Vãn Hà dập.
Dương Mặc Thư nghĩ ăn xong vải sẽ gọi lại cho hắn, nếu không chiếm tay, rất không tiện.
Ai ngờ ăn xong Dương Mặc Thư cũng quên mất, liền trực tiếp xuống thay ca cho Tiểu Hồ.
Hứa Vãn Hà ở nhà, ngồi bên cửa sổ, cả người ngâm trong ánh hoàng hôn.
Đồng hồ trên tay vàng óng ánh, kim giờ chỉ vào số 6.
Hứa Vãn Hà hút hết cả một hộp thuốc.
Nếu như không có chuyện bất trắc đó, hai người bây giờ chắc phải đang ngồi trong phòng ăn cao cấp, chờ đến khi trời tối dần, tối rồi, bắn pháo hoa, tỏ tình vô cùng lãng mạn.
Nhưng bây giờ mình lại ở đây hút thuốc, tàn thuốc rơi đầy quần.
Thật mẹ nó uất ức.
Đàn em bên cạnh nhìn thấy hết, khẽ cúi người, “Anh Hứa… Nếu anh Tiểu Dương phải đi làm, vậy tới cửa bệnh viện bắn pháo hoa cũng được mà, dù sao ăn cơm vốn cũng không phải chuyện chính.”
Đầu mày nhíu chặt khẽ giãn ra, mí mắt Hứa Vãn Hà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-nong-ma-an/1686730/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.