Hai người sau đó đi ra ngoài mua vải, mua xong Dương Mặc Thư cũng gần đến giờ làm việc.
Lúc đưa cậu về bệnh viện Hứa Vãn Hà liền ở trên xe nghĩ, đừng nói mẹ nó sau này ngày nào cũng phải đưa đón còn mua quà vặt như đưa trẻ đi mẫu giáo nha.
Dương Mặc Thư lại nghĩ, sau này phải mua cái cặp nhỏ, rồi tặng cho Hứa Vãn Hà, trước lúc mỗi bữa đi làm cũng kêu hắn để đồ ăn đầy cặp, sau đó đem tới bệnh viện cũng không đến nỗi quá lộ liễu, còn có thể để dưới gầm bàn làm việc len lén ăn.
Nghĩ tới đây, hai người liếc mắt nhìn nhau, một người buồn bực, một người khát khao.
Khi sắp xuống xe, Hứa Vãn Hà kéo Dương Mặc Thư lại, “Này, cậu có ước muốn gì không?”
Dương Mặc Thư đóng cửa xe lại lần nữa, “Vừa nãy sao anh không hỏi, tôi phải đi chấm công rồi.”
Sắc mặt Hứa Vãn Hà trầm xuống, “Tôi mẹ nó thích hỏi lúc nào thì hỏi lúc đó! Cậu quản được chắc?”
Sau đó lại không quá bằng lòng giải thích một câu, “Tôi đây không phải giờ mới nhớ ra sao, hỏi cậu mấy câu cũng không làm trễ bao nhiêu thời gian đâu.”
Dương Mặc Thư suy nghĩ một chút, “Tôi từ nhỏ đến lớn chỉ có một ước mơ, chính là mong nhà tôi mở một quán ăn vặt.”
Nói tới đây Dương Mặc Thư bỗng nhiên thấy đau lòng, “Nhưng bố mẹ tôi trước giờ cũng không để nguyện vọng này được thực hiện, tôi lớn lên thi đỗ đại học y, chắc cả đời này cũng không thực hiện được rồi.”
Hứa Vãn Hà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-nong-ma-an/1686729/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.