Hứa Vãn Hà thực sự rất lâu rồi chưa tới chỗ quán bún đó.
Ít nhất cũng đã 10 năm.
Lần đi trước lúc đó mình mới hơn 20, bây giờ đã hơn 30 rồi.
Thực ra Hứa Vãn Hà vẫn luôn rất bài xích cái quán kia, những trải qua trước đây thậm chí vẫn còn cảm thấy khó chịu trong lòng.
Để hốt Dương Mặc Thư trước Mạc Mặc, đành chỉ có thể cắn răng mà đi một lần.
Do Dương Mặc Thư muốn chấm công, nên Hứa Vãn Hà ở trên xe đợi cậu một lát.
Trên xe tổng cộng có hai người, điện thoại của đàn em tài xế vang lên, nhận xong mới nói mấy câu, vội vàng quay đầu lại nhìn đại ca đang ngồi ở ghế sau trầm tư, “Anh Hứa, Tiểu Hồ mua pháo hoa xong rồi, em thấy ban ngày bắn cũng không nhìn thấy, hay là đổi buổi tối đi?”
Hứa Vãn Hà đang ăn vải, nghe cậu ta nói vậy, trong cổ họng hừ một tiếng, xem như đồng ý.
Đàn em nhận được sự đồng thuận, dặn mấy câu rồi cúp máy.
Biết điều đưa tay nhận lấy vỏ vải, đàn em tùy ý tán gẫu một câu, “Anh Hứa, mấy anh định đi đâu vậy?”
“Quán bún kế bên bệnh viện.”
Đàn em tiện tay nhận lấy hạt vải, “À, quán đó nổi tiếng lắm, chỉ là quá nhiều người, điều kiện cũng kém…”
Câu nói này duờng như nhắc nhở Hứa Vãn Hà.
“Mày tìm hai người, dọn sạch hết cho tao, tao có lời muốn nói với Tiểu Dương, đừng để xung quanh toàn là người, lát nữa nói phải mẹ nó la lên hết.”
Tiểu đệ đáp một tiếng, ném vỏ vải ra ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-nong-ma-an/1686728/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.