Hứa Vãn Hà gần đây đều ở trong nhà Dương Mặc Thư.
Cũng không phải vì điều gì, mà là Dương Mặc Thư không chịu tới ở nhà hắn.
Theo ý của Dương Mặc Thư, nhà còn nửa năm nữa mới hết hạn thuê, cũng không thể bỏ, bản thân thì lười cho thuê lại, đóng tiền thuê rồi không ở thì lãng phí, cho nên nhất định phải ở cho đủ ngày.
Quan trọng nhất, bản thân đã ở đây hơn hai năm rồi, rất nắm rõ cần bao nhiêu thời gian đi từ nhà mình tới bệnh viện, cho nên lần nào cũng nhắm chuẩn giờ để có thể mua đồ ăn sáng thuận tiện chấm công đúng giờ, trước giờ chưa hề có sơ suất.
Nếu tự nhiên đổi chỗ ở, Dương Mặc Thư chắc chắn rất không quen.
Hứa Vãn Hà phiền muốn chết, cãi nhau cũng đã cãi rồi, xém chút nữa còn rút súng ra bắn cậu.
Nhưng rốt cuộc cũng không nỡ làm gì Dương Mặc Thư, còn bản thân lại tức gần chết.
Sau khi Hứa Vãn Hà ở chỗ này liên tục hai ngày, ngày thứ ba đã có một đám đàn em đưa tới hai món quà.
Một tượng Quan Công, còn thêm một tủ quần áo lớn.
Tiện thể còn đổi giường ngủ của hai người thành giường lớn.
Dương Mặc Thư không có ý kiến gì với tủ quần áo, nhưng rất có ý kiến với tượng Quan Công.
Hứa Vãn Hà ngậm thuốc lá giơ tay dí trán Dương Mặc Thư, “Em thì biết cái gì? Trong nhà không có Quan Công mà mẹ nó cũng gọi là xã hội đen à?”
Dương Mặc Thư lấy nắp chậu đậy cái lồng bao quanh phía ngoài Quan Công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-nong-ma-an/1686732/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.