Hứa Vãn Hà nói xong câu đó liền có hơi chịu không nổi bản thân.
Tỏ ra giống như mình rất quan tâm người này.
Còn quan tâm thật hay không, cái này Hứa Vãn Hà không muốn nghĩ sâu vào chút nào.
Cứ cảm thấy xoắn xuýt trong chuyện tình cảm là chuyện các chị em hay làm, là đàn ông thì không thể như đàn bà phụ nữ.
Ví dụ như mình, được thì được, không được thì chờ.
Về điểm này, Hứa Vãn Hà vẫn luôn thấy mình đặc biệt tiêu sái, chỉ tiếc không ai biết thưởng thức, và cùng gu thẩm mỹ.
Sau đó lại thấy không đúng, cậu bác sĩ này là người duy nhất thưởng thức được mình, có điều hơi bị phiền phức, cả ngày cứ trêu chọc mình, phát tình một cái là nóng bỏng dán lên, lát sau lại không biết mắc sai cọng gân nào lạnh lùng tắt máy.
Mẹ kiếp như thằng bị thần kinh.
Hứa Vãn Hà càng nghĩ càng quạu, nắm chặt cổ tay Dương Mặc Thư, “Nhớ kỹ đây, con mẹ nó còn dám đùa bố mày nữa coi chừng bố phế bỏ mày!”
Tuy rằng vừa nãy đã ngủ được một giấc, nhưng Dương Mặc Thư vẫn có hơi mờ mịt, giơ tay sờ soạng cơ ngực Hứa Vãn Hà, con ngươi không có tiêu cự cả buổi mới lộ ra tia vui mừng, “Là anh à… Tiểu Mỹ…”
Nói xong còn cách quần áo xoa nắn mãnh liệt đầu v* Hứa Vãn Hà.
Hứa Vãn Hà phát mệt tê cả da đầu, đánh bay cánh tay trên ngực mình, “Đệt mẹ mày.”
Tay Dương Mặc Thư mềm nhũn buông xuống, đong đưa trong không trung, “Anh đưa nó về được không… Thực sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-nong-ma-an/1686712/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.