Hứa Vãn Hà không mấy vui vẻ, “Được rồi được rồi, cứ vậy đi, không cần nữa, đem bỏ đi.”
Dương Mặc Thư vừa nghe, đứng dậy cầm giày của Hứa Vãn Hà, ném mạnh một phát ra ngoài.
Còn xém chút nữa đập trúng nhân viên phục vụ.
Dương Mặc Thư vội vàng nói xin lỗi với người ta, phủi bụi trên tay, rồi ngồi xuống tiếp tục uống canh.
Hứa Vãn Hà duỗi chân nhìn cậu, “Tôi con mẹ nó kêu cậu ném đôi tất, cậu ném giày của tôi cậu để tôi làm sao đi về?”
Dương Mặc Thư nhìn đôi tất cởi ra bị vo tròn để dưới đất, “Anh cũng không nói rõ mà… Tôi tưởng anh chê giày bẩn…”
Sau đó thấp giọng lầm bầm, “Vậy đôi tất đó là tôi tặng anh mà.”
Đang lúc nói chuyện mấy đàn em đeo kính đen mực tàu ở ngoài bước vào, trên tay tên dẫn đầu còn cầm một đôi giày, nét mặt người nào cũng nghiêm túc, một dáng vẻ đại ca bị xử tới nỗi giày cũng bay ra ngoài.
Nhìn bên trong không có chuyện gì, đều thở phào nhẹ nhõm, “Anh Hứa, giày của anh.”
Hứa Vãn Hà khẽ để chân xuống, người đàn em đó liền biết điều ngồi xổm xuống đất mang tất giúp Hứa Vãn Hà.
Hứa Vãn Hà cho anh ta một đạp, “Đệt, đi giày.”
Dương Mặc Thư nhìn hắn một cái, “Không mang tất đi giày da hầm chân.”
Đàn em vừa thấy, đưa cho người phía sau một ánh mắt, “Đi, mua đôi tất.”
Hứa Vãn Hà khoát tay chặn lại, cau mày, “Phiền phức, cứ như vậy đi, đi.”
Dương Mặc Thư thấy hắn đứng dậy, liền biết mình không thể nào tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-nong-ma-an/1686711/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.