Chương trước
Chương sau
Căn phòng đêm qua Khưu Thiên cùng Lâm Nhược Thần triền miên, nay chỉ còn tiếng nước mắt tí tách rơi trên bàn phím và âm thanh nức nở nghẹn trong ***g ngực, giữa không gian yên ắng càng trở nên rõ ràng.

Đáy lòng như bị ai rạch vào một vết sâu, rất đau đớn, dùng cả hai tay ôm lấy cũng không ngăn được nỗi đau tràn ra bên ngoài, Khưu Thiên nấc lên, vật lộn với những cơn run rẩy, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, trước mặt anh là hai chiếc ghế nhỏ bằng giấy đặt song song bên bệ cửa sổ, chẳng biết đã ở đấy tự khi nào.

Không được khóc, đừng khóc, đừng khóc nữa.

Anh vụt đứng dậy, “soạt” một tiếng kéo rèm cửa lên, ánh mặt trời ban trưa rọi thẳng vào phòng, đổ lên cặp ghế con con đôi bóng nhỏ xíu. Lại chật vật lau nước mắt, mang ga giường đi giặt rồi bước vào phòng tắm, để dòng nước lạnh đổ xuống rửa đi toàn bộ dấu vết Lâm Nhược Thần để lại, những động chạm da thịt, thân nhiệt nóng bỏng, những cái ôm siết chặt, tất cả đều theo nước chảy trôi đi hết, duy chỉ có bản thân anh là vẫn còn ở lại.

Cõi lòng tan nát thì sao, thân thể anh vẫn sống.

Khưu Thiên anh là ai chứ? Chẳng điều gì trên đời có thể đánh gục được đâu.

Tắm xong, Khưu Thiên đem ga giường ra phơi trên ban công, về phòng nhìn hai chiếc ghế nhỏ, vốn trước đây là một trái một phải đặt cạnh màn hình, bây giờ nằm song song trên bệ cửa sổ, mặt ghế hướng ra ngoài, như là đang cùng nhau ngắm cảnh.

Lâm Nhược Thần đã xếp chúng lại ư? Tại sao? Anh chẳng thể biết được.

Nhìn đồng hồ, đã sắp mười hai rưỡi, Khưu Thiên vội vàng chạy đến trạm xe, nhận ra cậu vẫn chưa đến, bèn lặng lẽ ngồi trên ghế chờ.

Không thể tiếp tục mất kiềm chế. Anh tự nhủ. Không được có cử chỉ quá trớn, không được nói thích hay yêu, không nên dễ dàng kích động, chỉ cần lẳng lặng làm bạn là được rồi, chỉ cần có thể ở cạnh cậu, là tốt rồi.

Đơn phương áp đặt tình cảm của bản thân lên kẻ khác là hành vi ích kỷ, sẽ chỉ khiến người kia khó xử mà thôi, những lời dạy bảo của Thái hậu từ lúc Khưu Thiên mười tám tuổi cho đến giờ vẫn còn hiệu lực. Nếu yêu cậu ấy, hãy vì cậu ấy mà suy nghĩ, đừng để mình trở thành gánh nặng.

Dù sao, khoảng cách giữa hai người đã không thể kéo gần hơn được nữa, bất kể ngày sau ra sao, hãy cho anh thời gian, rồi tất cả đều sẽ ổn thôi.

Món không ăn được luôn là món ngon nhất. Món không ăn được luôn là món ngon nhất. Món không ăn được luôn là món ngon nhất… Khưu Thiên nỗ lực tự thôi miên bản thân như thế đó.

Ngay lúc này, điện thoại vang lên, màn hình hiển thị “Bé cưng đang gọi”.

“Gì đó?”

“Hôm qua sao rồi?” Lý Dĩ Thành hỏi với vẻ quan tâm, chứ không phải giọng điệu hóng hớt thường ngày.

“Ăn thịt nướng, come out với đối phương, ôn lại vài chuyện cũ.”

“Ừm, không định kể tui nghe hở?”

“Hứ, kể cậu rồi ba giây sau cậu sẽ phun với tên khốn kia ngay.”

“Sao cũng được, cuối tuần sinh nhật mẹ tui, nhớ về Đài Trung thăm đó, không được quên.”

“Tối thứ sáu tui về, cậu coi mẹ nuôi thích gì thì mua hộ, bao nhiêu tiền cứ bảo tui.” Chưa nói xong đã thấy Lâm Nhược Thần từ xa đi đến, vẫy vẫy tay với anh.

Khưu Thiên cúp điện thoại, bước lại gần cậu, thần sắc như cũ, đối thoại như cũ, và cậu vẫn cười như cũ.

Thế nhưng chuyện đêm qua đã trở thành một vết nứt dài trong thế giới của Khưu Thiên, mọi thứ rồi sẽ theo đấy mà dần dần gãy đôi, dù bây giờ mới chỉ là một đường rạch mỏng manh, nhưng thời gian qua đi, sẽ há thành vực sâu hoang hoác, chẳng còn cho anh một lối quay về.

Triển lãm cuối tuần khá đông người, giữa không gian ấy, họ gặp những gương mặt xa lạ, nhìn những bức ảnh treo trên tường, mỗi bức mỗi bức lại như đang kể một câu chuyện xa xưa nào đấy, còn họ chỉ là người đi đường vừa kịp nhìn lướt qua, chẳng đủ thời gian để dừng lại lắng nghe.

Sau triển lãm, hai người ghé một quán gần đó ăn cơm, lại cùng nhau đi lấy quyển sách Khưu Thiên đặt, hơn sáu giờ chiều tạm biệt trước cửa nhà sách. Khưu Thiên cắn răng không làm động tác “Đi đường mạnh giỏi”, nỗ lực khiến bản thân xoay người, đi nhanh về hướng trạm xe không ngoảnh đầu lại.

Trong tám chiêu tán tỉnh của Lý Dĩ Thành và A Vinh, chiêu thứ bảy “Đi đường mạnh giỏi” Khưu Thiên hay dùng nhất. Lúc hai người tạm biệt nhau, anh sẽ vẫn đứng tại chỗ, mỉm cười nhìn theo bóng dáng của đối phương, nếu đối phương bỗng nhiên quay đầu, anh sẽ giơ cao tay phải, ngón áp út và ngón út hơi cong lại, nhẹ nhàng vẫy hai lần.

“Mục đích là truyền tải tình cảm nồng nàn tha thiết qua từng động tác tinh tế nhỏ nhặt nhất.” A Vinh đã nói thế.

Đúng là ba cái chiêu sứt mẻ, giờ thì tôi mới là người cần “đi đường mạnh giỏi” đây này. Khưu Thiên chửi thầm trong lòng, rút điện thoại ra gọi cho Tiểu Mã, đầu dây bên kia vừa kết nối, lập tức cười lấy lòng. “Xin lỗi tôi sai rồi đừng giận nữa đi uống với tôi đi.”

“Người ta bỏ chạy rồi chứ gì?” Tiểu Mã cực kỳ hả hê.

“Sai, là tôi chạy, chín rưỡi hẹn ở LB nhé.”

Tiểu Mã là một công dân gương mẫu ngủ sớm dậy sớm, nên chỉ ngồi đến mười hai giờ đã phất tay rời đi, để lại Khưu Thiên một mình ở một góc quầy bar, thi thoảng lại cùng bartender trò chuyện câu được câu chăng.

“Hôm qua vừa mới leo tường đá, ngã thật đau.” Khưu Thiên uống ly thứ tư.

“Bộ trên tường không có cửa à?” Bartender bận bịu trả lời cho có.

“Không, đúng thật là… một lối ra cũng không.” Khưu Thiên uống ly thứ năm.

Bốn giờ sáng, quán bar chuẩn bị đóng cửa, bartender mới phát hiện ra Khưu Thiên đang say mèm gục ở một góc quầy.

“Này, gọi cho ai đây?” Bartender đẩy đẩy anh, lục tìm điện thoại.

“Ừm… bé cưng…” Khưu Thiên mơ mơ màng màng.

“Đồ khốn, anh gọi ai là bé cưng?” Bartender tức giận, đang tính quạt Khưu Thiên thì hiểu ra ý anh, bèn tìm tên “Bé cưng” trong danh bạ.

Hồi chuông vang lên thật lâu mới có người nhận điện.

“Sao vậy?” Giọng Lý Dĩ Thành hoảng hốt, bởi Khưu Thiên sẽ không bao giờ đột nhiên gọi cậu vào lúc bốn giờ sáng.

“Xin chào, chúng tôi là bar LB, bạn anh say, mong anh đến đón.” Bartender nở nụ cười chuyên nghiệp.

“… Xin lỗi, tôi đến ngay.”

Hai mươi phút sau, Lý Dĩ Thành và Dương Tiếu Văn đã có mặt ở LB, Khưu Thiên vừa nhìn thấy Dương Tiếu Văn đã quát ầm lên. “Đồ khốn, chuyện của tao mày đến đây hóng hớt làm gì! Cút!”

“Ảnh không tới, mình tui khiêng nổi cậu chắc.”

“Đồ theo trai bỏ bạn, năm đó người ta…”

“Nín, tui mà bỏ cậu thì bốn giờ sáng đã chẳng đến đây đón người!” Lý Dĩ Thành tức đến giậm chân.

Khưu Thiên cuối cùng vẫn là người may mắn, bởi mỗi khi trong cuộc sống gặp phải vấn đề gì nan giải, nhất định sẽ có một việc khác xảy ra giúp anh phân tán sự chú ý, như một kẻ đang rơi xuống vực sâu bỗng được một nhành cây bên vách núi giữ lại.

Anh ngủ thẳng đến trưa chủ nhật thì bị điện thoại của anh Cường gọi dậy. “Đi Thượng Hải không chú em?”

“Đi.” Khưu Thiên ôm đầu, sau khi tỉnh rượu thì đau như búa bổ.

“Vụ A Lập chú biết chưa, đợt Thượng Hải này lẽ ra là cậu ta đi,” Anh Cường ngừng một chút rồi bắt đầu cười như điên. “Vậy mà sáng sớm nay đi cưỡi ngựa bị ngã gãy xương đó ha ha ha ha ha ha…”

“… Nên anh gọi em thay chứ gì.” Khưu Thiên thật là bó tay với anh Cường, đồng nghiệp gãy xương mà cũng cười cho được.

“Ờ, chứ để phí vé máy bay uổng.”

“A khoan đã, thế bao giờ về? Thứ bảy sinh nhật mẹ nuôi em đó.”

“Chiều thứ năm về rồi, ba giờ chiều đến công ty họp tổng kết.”

Cơ hội này đến thật vừa vặn, danh chính ngôn thuận cho anh bốn ngày thanh tĩnh, tối thứ năm bay về Đài Bắc gặp Lâm Nhược Thần, thứ sáu lên xe về Đài Trung, rất tốt rất tốt. Khưu Thiên thỏa mãn gật đầu.

Đã bảo cầu đến đầu giường… Nhầm, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng mà ha ha ha ha.

“Anh Cường, anh vừa cứu em một bàn đó.” Khưu Thiên cảm ơn xong liền vội ngắt điện thoại.

“Ơ này, anh còn chưa nói xong! Này này này!” Anh Cường gọi với theo.

Khưu Thiên đã tỉnh ngủ, hân hoan ôm đầu bò xuống giường, mở máy tính, ra ngoài thấy Lý Dĩ Thành đang ngồi trong phòng khách.

“Tui đói.” Anh bỏ lại một câu, lững thững bước vào phòng tắm.

Máy tính đã khởi động xong, tự động kết nối với MSN, trên màn hình nhấp nháy tin nhắn trả lời của Thái hậu: “Lẩu!”

Lẩu… Thôi chết cha! Giờ Khưu Thiên mới nhớ ra mình vừa thua độ 20 cái lẩu.

Lý Dĩ Thành đã hâm cháo Quảng Đông và thịt để sẵn trên bàn, bản thân thì ngồi một bên, rõ ràng là tư thế thăng đường thẩm án.

Khưu Thiên trốn trong phòng tắm đấu tranh cả buổi trời, cuối cùng cơn đói giành chiến thắng, đành ưỡn ngực hiên ngang bước tới, gọi to: “Uy vũ!”

(T/N: “Uy vũ” là tiếng hô của nha sai mỗi khi thăng đường.)

“Nói.” Lý Dĩ Thành cầm đũa, gõ lên bàn như đại quan gõ án.

“Á đừng đừng đừng… Gãy giờ,” Khưu Thiên tự động khai nhận. “Thật sự không có gì hết, cậu ấy nói là chỉ muốn sống một mình, chỉ có thể làm bạn với tui, không được thì đừng gặp nhau.”

“Nhưng hoa trắng nhỏ rất thích cậu, Đại Võ bảo, với những người mình không thích, hoa trắng nhỏ chả thèm liếc mắt lấy một cái, năm xưa bao nhiêu người điên cuồng theo đuổi mà vẫn trắng tay.”

“Tui biết, nhưng việc này thích hay không thích chả can hệ… Cậu ấy chỉ là… Ai da…” Khưu Thiên chẳng biết nói sao cho phải, đành cắm đầu ăn cháo.

“Vậy tính bỏ cuộc à?”

“Không, Thái hậu bảo, yêu hay không là việc của tui, chỉ cần đừng để mất khống chế là được.”

“Ừm, Thiên Thiên này…”

“Gì?”

“Tui tính dọn tới chỗ Đại Võ.”

“Cút đi.” Khưu Thiên không thèm đổi sắc mặt. “Mình tui chả chết được.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.