Lúc Khưu Thiên tỉnh lại, trong giây lát chợt quên mất mình đang ở đâu, đến khi nghe được tiếng TV vọng vào từ phòng khách, tiếng dầu sôi trên bếp và lò vi sóng ‘ding dang’ báo hiệu hết giờ, ngửi được hương cà phê phảng phất trong không khí, ý thức mới dần dần quay trở lại. “Lâm Nhược Thần” đang ở đây, ý nghĩ đó khiến cả người Khưu Thiên lâng lâng hạnh phúc.
Nhìn đồng hồ, đã mười một rưỡi, anh rời giường bước vào phòng bếp, nhìn Lâm Nhược Thần đang làm bữa sáng, cà phê đã rót đầy, bánh mì nướng tỏa hương thơm lừng và hai cốc sữa tươi thoang thoảng khói.
“Tôi đang làm trứng ốp la, đợi một chút,” Lâm Nhược Thần chỉ chỉ vào chảo chiên, lại hỏi, “Bộ bàn chải đánh răng màu xanh nhạt kia là sao, anh mua cho tôi?”
“Ừm.” Cảnh tượng quá mức ngọt ngào khiến IQ của Khưu Thiên lùi về âm, chỉ có thể cười ngu ngơ đáp lời.
“Tôi biết mà, ngốc quá, lại mua nguyên cả bộ,” Lâm Nhược Thần cười khoát tay, “Thôi đi đi đi, đánh răng rửa mặt nhanh lên còn ăn sáng, à quên, giờ phải là ăn trưa.”
Ánh mặt trời giữa trưa chầm chậm lan tỏa, nơi sân thượng đêm qua Khưu Thiên điên cuồng la hét bây giờ là một khoảng không rực rỡ, ánh nắng rọi cả vào phòng, Khưu Thiên rửa mặt chải đầu xong, thấy vậy bèn chạy đi kéo hết rèm cửa phòng khách xuống, xong đến phòng anh, cuối cùng là phòng Lý Dĩ Thành.
Lâm Nhược Thần khó hiểu nhìn hành động của anh.
“Tiểu Thành không thích nắng rọi vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-vu-vi-luong-mua-thu-chom-lanh/3163992/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.