Chủ nhật, Lâm Nhược Thần không onl MSN, Khưu Thiên cũng chưa gọi điện nói cho cậu biết việc mình đi Thượng Hải, anh và cậu vốn không phải người nhà, chẳng phải tình nhân, nào có lý do gì để báo cáo mọi chuyện với đối phương?
Thứ hai bận bịu từ sáng đến tối, hơn 11 giờ đêm mới về đến khách sạn, Khưu Thiên mở MSN lên, vẫn không thấy Lâm Nhược Thần online, bèn để lại tin nhắn cho cậu, làm bộ vô tội mà khóc lóc kể lể rằng công ty vô tình vô nghĩa táng tận lương tâm ném anh đến Thượng Hải này công tác, khiến anh quay cuồng suốt một ngày đêm, mệt đến chết, đói đến chết, bây giờ mới có thời gian rảnh mà lên mạng.
Tối thứ ba, hơn 8 giờ Khưu Thiên đã được tha về, vừa nhìn thấy Lâm Nhược Thần online trên MSN, bèn lập tức nhào qua, một lần nữa kể lể khóc than.
“Tối thứ năm tôi về đi ăn cơm sườn nhé, mấy món ở đây tôi ăn không quen hu hu hu.” Khưu Thiên nói mà chẳng thẹn với lòng, một bàn đồ ăn thịnh soạn A Vinh mời anh hãy còn ở yên trong bụng đây.
“Tội nghiệp chưa, thôi thứ năm tôi mời anh ăn đậu hũ.”
“Ha ha, duyệt, à mà cậu có muốn mua gì không?”
“Tôi muốn ăn pocky!”
“Gì cơ?”
“Pocky ấy, anh vào siêu thị sẽ thấy, mua giúp tôi vài hộp, trừ vị ô mai và vị bắp ra, còn lại tôi ăn tất.”
“Ok, mà hôm nay tôi tìm được mấy cái chén sứ rất đẹp đấy…”
Đối thoại vẫn như bình thường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-vu-vi-luong-mua-thu-chom-lanh/3163996/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.