Khưu Thiên ngủ một mạch đến bảy giờ tối, tỉnh dậy chẳng nhớ mình đang ở đâu, thế là hốt hoảng lăn một vòng, đụng đầu vào tường đánh “cốp”.
“…” Cuối cùng anh cũng nhận ra nơi mình ở đã không còn là hoàng cung xa hoa của Thái hậu, khổ sở thương tâm dâng trào, bèn quyết định đi ăn giải sầu.
Băng qua đoạn đường tắt bên hông khách sạn, ghé vào một quán ven đường ăn đến quên trời quên đất, sau khi no nê thỏa mãn thì trở về, gọi một ấm trà thơm, thả mình trên salon phòng khách xem tiểu thuyết, nếu Tiểu Thành biết được việc này nhất định sẽ cười nhạo anh đến chết. Nghĩ mà coi, Khưu Thiên anh chạy ngàn dặm xa xôi đến đây chỉ để nghiên cứu bí tịch võ lâm, không phải chuyện mất mặt thường đâu.
Đọc chán rồi, Khưu Thiên lững thững quay về phòng, đã chín giờ tối, A Phát đang thu dọn ba lô.
“A, cậu về rồi sao?”
“Tôi về lúc tám giờ, nhưng thấy anh đọc chăm chú quá nên không gọi.” A Phát khẽ mỉm cười, gắng sức nhét đống quà lưu niệm vào cái ba lô đã chật căng.
“Ngày mai cậu đi à?” Chuyện giữa anh và A Phát có thể gọi là kỳ ngộ, bởi cứ mỗi lần gặp là một lần cậu sẽ ra đi vào hôm sau.
“Đúng thế, sáng sớm mai tôi đón xe về Thành Đô, chiều tối sẽ lên máy bay về Đài Loan.” A Phát vừa nói vừa kéo khóa lại, nhấc nhấc ba lô trên tay ướm thử cân nặng. “Hy vọng không quá khối lượng cho phép, tôi mua hơi nhiều quà.”
“May mà không ai biết tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-vu-vi-luong-mua-thu-chom-lanh/143546/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.