Khưu Thiên ở Thành Đô ngắm hoa đào ba ngày, sáng sớm tối muộn gì cũng chạy đến rừng đào hít một bụng hương hoa mới cảm thấy mỹ mãn. Giả sử Đào Hoa Tiên có thật, chắc cũng đã bị anh làm phiền đến phát điên rồi, nghĩ vậy, Khưu Thiên bèn lên kế hoạch rời khỏi Thành Đô một thời gian.
“Có nơi nào cách thành phố không quá xa, phong cảnh đẹp, giao thông tốt, đồ ăn ngon, mà không phải thôn quê hoang dã không?” Khưu Thiên hỏi Thái hậu.
“… Cậu bay về Đài Bắc luôn đi cho lẹ!” Thái hậu tức đến bứt gân. “Đi Khang Định đi, nơi đó là thị trấn ven sườn núi, đúng yêu cầu cậu đó.”
Khang Định? Là nơi A Phát nói đến ngày hôm kia. Khưu Thiên lập tức mở máy tính lên tra cứu, và hài lòng với kết quả tìm được. “Tốt tốt, đi Khang Định thôi.”
“Biến lẹ đi!” Thái hậu hạ chỉ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Khưu Thiên tạm biệt Thái hậu, vác xác lên xe đi Khang Định. Xe buýt đường dài chạy qua non nước trùng trùng, quang cảnh hai bên đường đẹp đến nỗi Khưu Thiên không một phút giây nào rời được máy ảnh trên tay. Đến nơi đã là ba giờ chiều, vừa bước xuống xe, đập vào mặt là không khí lạnh đến cắt da cắt thịt, Khưu Thiên co ro đứng trước trạm dừng, kéo áo khoác lên trùm kín đầu, hai tay ôm vai run cầm cập mà vẫn không chống chọi nổi với những luồng gió đang thét gào.
“Mẹ nó, Thái hậu nhà chị, lạnh như thế này chị còn kêu tôi đến.” Khưu Thiên chính xác là sinh vật sợ lạnh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-vu-vi-luong-mua-thu-chom-lanh/143545/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.