Trở lại Thành Đô, hoa đào trong công viên vẫn nở rực rỡ, Khưu Thiên nằm trong hoàng cung xa hoa của Thái hậu quằn quại vài ngày, tâm hồn treo ngược cành cây, lời tạm biệt chưa kịp nói cứ vương lại trong cổ họng, hiếm khi buồn phiền được lâu như thế.
“Sao vậy, có tâm sự gì à?” Thái hậu hỏi.
“Cũng không hẳn.” Khưu Thiên tựa lưng lên ghế, ngẩng đầu nhìn trần nhà, “Chỉ là mấy bữa nay tôi hơi mông lung, sư phụ muốn chuyển công ty, gọi tôi sang giúp, tôi định theo anh ấy qua đó làm thử, vừa làm vừa tìm hiểu xung quanh xem có ngành nghề nào hợp với mình không, nhân tiện tìm thêm vài sở thích ngoài lề, như đan móc trồng cây nuôi cá gì gì đó…”
Thái hậu nghe vậy thì cười như điên, “Vậy khi nào tận thế nhớ đan cho chị cái khăn quàng cổ nhé.”
“Chị cứ đợi đấy!” Khưu Thiên trỏ ngón tay hùng hồn tuyên bố, “Trên đời này nhất định sẽ có thứ khơi lên được nhiệt tình của tôi!”
“Cần gì phải đến mức đó, cậu chỉ cần vui vẻ là được, đã cao lớn đẹp trai rồi giờ còn đòi nhiệt tình nữa, đào đâu ra chuyện tốt thế?” Lời an ủi của Thái hậu bao giờ cũng kèm theo vài nhát đao. “Còn vụ yêu đương thì sao?”
“Tùy duyên thôi, hữu duyên thì tốt, vô duyên… cũng không có cách nào cưỡng cầu.” Tuy không cam lòng, Khưu Thiên vẫn phải thừa nhận lời này của Thái hậu, trần duyên hữu hạn, chẳng thể mơ mộng xa vời.
“Cậu khác với Tiểu Thành,” Thái hậu hiếm khi nghiêm túc nhìn vào mắt Khưu Thiên: “Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-vu-vi-luong-mua-thu-chom-lanh/143547/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.