Trong cuộc đời Khưu Thiên có hai người quan trọng, một là người bạn từ thời trung học kiêm bạn cùng phòng, người anh em tốt nhất, Lý Dĩ Thành. Với anh, cậu là tay chân, là mối nghiệt duyên từ kiếp trước, quan hệ cộng sinh trong kiếp này, anh xem Lý Dĩ Thành như kẻ ngốc, Lý Dĩ Thành gọi anh là gã khờ, hai người lấy việc dè bỉu đối phương làm niềm vui. Người còn lại là Thái hậu, sinh vật biến thái và phi nhân loại, thầy dạy triết lý nhân sinh của anh. Hồi cấp 3, Khưu Thiên từng cắm đầu vào một game online tên là “EverQuest” của Mỹ, giao diện hoàn toàn bằng tiếng Anh, mỗi lần chơi là một lần luyện tiếng Anh gần chết. Lúc mới tham gia Khưu Thiên từng bị quái vật đuổi giết, máu trong người đã cạn, đang nhắm mắt chuẩn bị hy sinh thì đột nhiên, một nhân vật nick “Taiho” cao lớn dữ tợn, khóe mắt vằn vện tơ máu tiến đến, cứu anh một mạng. “Thx.” Mặc dù Khưu Thiên đã rất nỗ lực luyện tiếng Anh, nhưng cũng chỉ phun ra được từ này. Nick kia gõ một chuỗi dài toàn bằng tiếng Anh, Khưu Thiên xem mà như xem múa rối, chỉ loáng thoáng hiểu được dường như đối phương đang nói, với cấp bậc của anh thì không nên mò đến khu vực này, có phải là dân mới chơi hay không? “Yes.” Đúng là Khưu Thiên đã rất nỗ lực luyện tiếng Anh, nhưng cũng chỉ phun ra được từ này. Bên kia lại gõ một chuỗi dài, xong quẳng cho Khưu Thiên ít phục trang và vũ khí, rồi phẩy tay tạm biệt. Khưu Thiên cảm kích muốn rơi lệ, lần này phun được 2 chữ. “Thx 881.” (Vô cùng cảm tạ.) Người kia đột nhiên ngừng bước, quay trở lại. “Taiwanese?” (Người Đài Loan phải không?) “Yes.” Lần này Khưu Thiên trả lời rất nhanh. Lại một tràng tiếng Anh nữa, bảo là, cứ mười người dùng “881” sẽ có đến chín là người Đài Loan, một còn lại là người Hương Cảng, sau đó tự giới thiệu bản thân. “Taipei, and u?” (Tôi là Taipei, còn cậu?) Từ hôm đó, Khưu Thiên bắt đầu đi theo nhân vật đầu đảng này lăn lộn khắp nơi, tham gia vào bang phái của Taipei, theo mọi người gọi Taipei là “Tai”, tên tiếng Trung nghĩa là A Thái. Thời đó MSN còn chưa thịnh, bọn họ liên lạc chủ yếu qua ICQ, A Thái hơn Khưu Thiên 7 tuổi, đang làm việc tại Đài Bắc. Khưu Thiên rất thích trò chuyện với anh ta, bởi cái cách anh ta nhìn nhận sự việc rất khác người, thường khiến Khưu Thiên vỡ lẽ ra nhiều điều. Anh ta cũng chưa từng ra vẻ đàn anh lên mặt dạy dỗ, ngược lại, luôn phân tích cặn kẽ mọi khía cạnh của vấn đề, rồi để Khưu Thiên tự mình suy nghĩ và quyết định. Một ngày kia, Khưu Thiên phát hiện ra mình có tình cảm với một nam sinh lớp bên, hay nói cách khác, anh thích đàn ông. Anh chấp nhận sự thật đó rất nhẹ nhàng, chẳng hề có đau khổ sợ hãi hay dằn vặt này nọ, nhưng có một vấn đề khiến anh đau đầu, đó là anh đã sắp không kiềm chế được tình cảm của mình, muốn tỏ tình nhưng lại sợ tính hướng thật sự của đối phương. A Thái nhận ra tình trạng “treo ngược cành cây” của Khưu Thiên rất nhanh, trên ICQ buông lời hỏi thăm. Khưu Thiên cân nhắc một chút, cảm thấy A Thái đại nhân rất có thể sẽ cho mình lời khuyên hữu ích, bèn gom hết can đảm mở lời. “Tôi thích một người đã lâu rồi, nhưng không biết có nên thổ lộ không.” “À, thế đối phương là nam hay nữ?” Khưu Thiên bị dọa cho té ghế, “Sao anh hỏi vậy?”, hai tay gõ bàn phím mà run rẩy. “Thì trước hết phải xác định giới tính của người ta rồi mới bàn tiếp được. Tôi đã bảo cậu rồi, thế giới này đảo điên lắm, nào đồng tính dị tính song tính, đủ thứ tính trên trời dưới đất, đâu thể cứ nghe người ta nói thích là nghĩ ngay đến người khác giới. Chỉ cần biết họ thích một ‘ai đó’ thôi, còn ‘ai đó’ thuộc giới tính nào thì không thể đoán bừa được. Hiểu chưa, anh bạn nhỏ?” Khưu Thiên biết mình đã hỏi đúng người, giống như nhìn thấy tia sáng giữa đêm đen, lần đầu tiên, Khưu Thiên thổ lộ khuynh hướng *** thật sự của bản thân với A Thái, kể cho anh ta chuyện tình đơn phương khổ sở đè nén của mình. “Thế mục đích tỏ tình của cậu là để hẹn hò với người ta, hay chỉ đơn giản là muốn người ta biết tình cảm của cậu?” A Thái hỏi. Khưu Thiên ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời. “Tôi chỉ cảm thấy thích cậu ta đến không kiềm chế được, muốn cho cậu ta biết tình cảm của mình. Còn việc theo đuổi làm quen với cậu ta tôi không hề nghĩ đến, hơn nữa dường như cậu ta đang thích một nữ sinh.” “Nghe này cậu em, nếu đem cảm giác ‘thích’ kia của cậu ra thực thể hóa, thì nó giống như một vật bỏ đi vậy. Giả sử người ta không thích cậu, cậu lại tỏ tình, chả khác nào cậu quăng đồ bỏ vào mặt người ta. Nói ra sẽ khiến cậu dễ chịu, nhưng lại khiến người kia không thoải mái. Cậu thử nghĩ đi, giờ sắp thi học kỳ rồi, giả sử cậu ta không thích con trai mà lại bị một đứa con trai khác tỏ tình, liệu có ảnh hưởng đến học tập không? Rồi giả như cậu ta thích con trai, nhưng không thích cậu, thì cậu sẽ cảm thấy thế nào? Rồi giả như hai đứa thích nhau, vậy việc tỏ tình sẽ có lợi cho hai người hay không?” Lời A Thái nói làm Khưu Thiên trăn trở mất mấy ngày, cẩn thận suy đi nghĩ lại nhiều điều. Tình cảm là chuyện của hai người, nếu chỉ có một bên đơn phương đặt tâm tư của mình lên kẻ khác thì thật sự ích kỷ. Yêu thương của anh bây giờ mới bắt đầu thành hình, đợi qua năm dài tháng rộng, nếu gặp được một người tâm đầu ý hợp, chắc chắn anh sẽ cố hết sức để theo đuổi, người yêu ta thì ta sẽ cầu người, người không yêu ta, ta quyết không níu kéo. “Nếu ‘thích một người’ giống như ôm một vật thừa, vậy ‘yêu’ thì so sánh như thế nào?” Sau khi suy nghĩ thấu suốt, Khưu Thiên đem thắc mắc của mình ra hỏi. “Giống như một nồi thức ăn thật lớn. Trước khi nấu thì tràn đầy, nấu lên rồi sẽ càng lúc càng vơi… Nhưng nếu như không nấu thì chẳng thể ăn ngon.” Khưu Thiên cảm thấy, so sánh của A Thái đại nhân khó hiểu còn hơn lên trời. Từ sau đó, A Thái trở thành thầy dạy môn triết lý nhân sinh của anh. Khi vào đại học Khưu Thiên bắt đầu hẹn hò, A Thái là người cổ vũ anh nhiều nhất, anh ta nghiên cứu từ 12 cung hoàng đạo đến 12 con giáp, giảng giải cho anh rất nhiều bí quyết tình trường. “Khi còn trẻ có thể để bản thân điên rồ một chút, sau này già mới có thứ mà nhớ lại.” Đây là lời chúc mừng của A Thái trong ngày đầu tiên Khưu Thiên vào đại học. Thậm chí anh ta còn trích cả tâm ngôn của bản thân cho Khưu Thiên. “Phải thất bại mới học được kinh nghiệm, phải nếm qua khổ đau mới biết trân trọng hạnh phúc tìm được giữa biển tình mênh mông.” “Thích chỉ là một cảm xúc nhất thời, chẳng mấy mà qua ngay.” Lần đầu tiên chia tay của Khưu Thiên, A Thái đã nói như thế. “Vậy còn yêu thì sao?” Khưu Thiên 19 tuổi, bừng bừng khí thế muốn đi tìm một nửa đích thực của đời mình. “Yêu là một đòn chí mạng, đời này chỉ cần nếm trải một lần là đủ rồi.” A Thái trả lời. Phải chăng khi yêu đồng nghĩa với việc đem sinh mạng ra đặt cược? Khưu Thiên có cảm giác, đằng sau lời nói của A Thái dường như phảng phất một nỗi đau được cẩn thận che giấu. “Mà rốt cuộc cậu nằm trên hay nằm dưới? Nói cho nghe, trong chuyện này thì mỗi vị trí có một sự sung sướng khác nhau…” A Thái chuyển đề tài rất mau lẹ, khiến Khưu Thiên chẳng kịp nghĩ thêm được nữa. Khưu Thiên đã từng hỏi A Thái có phải gay không? Nếu không, sao anh ta có thể tường tận mọi thứ về phương diện này như thế? Nhưng A Thái đã thề sống thề chết rằng “Tôi không phải”, dò hỏi mãi không được, Khưu Thiên đành gọi A Thái là “Thái đại nhân thần bí cao siêu không thể nhìn thấu”. Sinh nhật 20 tuổi của Khưu Thiên, để chúc mừng anh đã có quyền bầu cử, A Thái đồng ý hiện thân, mời anh đi ăn tối. Họ hẹn nhau ở cửa Đông Thành, Khưu Thiên đến trước nhấp nhổm nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy một phụ nữ tóc xoăn bềnh bồng nhẹ nhàng bước tới. “… Anh… chị là nữ sao?” Khưu Thiên tưởng hai chân mình muốn khuỵu xuống. “Tôi có nói tôi là nam à?” A Thái mỉm cười hất tóc, điềm nhiên kéo ghế ngồi. “Anh… tôi… chị… Chị cũng chưa bao giờ bảo mình là phụ nữ!” Khưu Thiên cảm thấy toàn bộ nhận thức của đời mình dường như sai bét rồi. “Có thấy nick trên game của tôi không? ‘Taiho’, nghĩa là Thái hậu đó, cậu đã từng gặp Thái hậu nào là nam chưa? Năm xưa chẳng phải tôi đã từng nói, chỉ nên xem đối phương là một ‘người nào đó’, đừng vội vàng suy đoán giới tính và khuynh hướng của người ta, nhớ không?” “… Nhớ.” Khưu Thiên đầu hàng. Cuối cùng anh đã biết thân phận thật sự của Thái hậu. Từ sau hôm đó, mối quan hệ ảo của hai người trở thành quan hệ thật, tuy không thường gặp mặt nhưng Thái hậu vẫn hay chỉ điểm cho Khưu Thiên rất nhiều thứ, từ học hành đến công việc, tình yêu… Những lời Thái hậu nói hầu hết đều biến thái và bất bình thường, nhưng đề tài tình yêu thì Khưu Thiên có thể nghe chị nói cả ngày không thôi. Năm ngoái, công ty chuyển chị đến công tác tại Thành Đô, từ lúc ấy đến nay có lẽ đã mười tháng không gặp. “Lẩu cay Thành Đô có thể cứu vớt cuộc đời tất cả chúng sinh”, có lần Thái hậu đã nói với Khưu Thiên như thế. Lần này đồng ý đến Thành Đô, một phần cũng là vì những lời khi đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]