Buổi tối đầu tiên ở Thành Đô, Khưu Thiên có cảm giác cuộc đời mình vừa được cứu rỗi, nồi lẩu cay với vị ớt cháy bỏng trên đầu lưỡi và mùi tiêu hăng nồng đã gột rửa Khưu Thiên từ đầu đến chân, khiến anh bây giờ chỉ còn lại cảm giác sung sướng dễ chịu.
“Chúng ta có thể được cứu vớt mỗi ngày không?” Khưu Thiên vẫn đang lâng lâng hạnh phúc, hỏi Thái hậu.
“Nghiệp chướng của cậu quá nặng nề, tự mình sám hối đi.” Thái hậu phẩy tay xem thường.
Hai người trở về chỗ ở của chị, vén bức rèm phòng khách lên, bên ngoài ban công tầng 22 là một thành phố về đêm rực sáng.
“Khu vực này là nơi cao nhất Thành Đô, ban công ở đây không bị những tòa nhà khác chắn tầm nhìn, sao, đẹp chứ?” Thái hậu mang vài lon bia cho Khưu Thiên, bày ra vài thứ đồ nhắm rồi nhàn nhã ngồi vào sô pha. “Có việc thượng tấu, vô sự bãi triều.”
Khưu Thiên bật nắp lon, uống một ngụm lớn rồi quẹt miệng thở dài. Tất cả tâm sự bị nồi lẩu cay Thành Đô đẩy khỏi tâm trí bây giờ quay lại trào lên miệng.
“Thật ra thì… tôi cũng không biết mình làm sao nữa. Tôi thích hoạch định dự án, nhưng chỉ xem đó là công việc, không giống Tiểu Thành yêu thiết kế như mạng. Điểm này tôi cũng thấy lạ, rõ ràng Tiểu Thành là một đứa chẳng hề nhiệt tình với điều gì. Tôi muốn đổi việc, lại không biết nên làm gì, loay hoay mãi vẫn chưa tìm được công việc mình thật sự yêu thích.”
“Thật ra ban đầu tôi cũng không nghĩ nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-vu-vi-luong-mua-thu-chom-lanh/143542/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.