“Này, dậy mau!”
Lúc Khưu Thiên bị đạp tỉnh nơi sảnh chờ ồn ã của sân bay Thành Đô, đã là sáu giờ chiều.
Người vừa đạp anh, chân mang dép lê, mặc quần thể thao, tay đút túi, trên mặt ghi rõ biểu cảm “chú mà không tỉnh thì chị đánh vỡ đầu”.
“Thái hậu, chị trễ một tiếng.” Khưu Thiên mở mắt, ai oán kể tội.
“Cậu nên mừng vì chị đến mới phải.” Người được gọi “Thái hậu” bĩu môi phản đối. “Sao, đói bụng chưa, chị dẫn cậu đi ăn món lẩu cay Thành Đô nổi tiếng.”
Nói rồi, nhìn mớ hành lý đang đặt cạnh Khưu Thiên, hỏi “Chỉ có chừng này?” Một ba lô lớn, một ba lô nhỏ, và một túi giấy đựng bánh ngàn tầng vừa mua sáng nay ở Đài Bắc.
“Ồ, cái này có vẻ nặng nhất, để chị mang giúp cậu!” Thái hậu nhanh nhẹn cầm lấy túi bánh ngàn tầng, quay đầu về phía cửa. “Đi, chúng ta gọi taxi về nhà.”
Khưu Thiên vội vã đuổi theo, vừa đeo ba lô vừa mắng. Khi cánh cửa tự động mở ra, tiết trời Thành Đô tháng ba ào ạt vây đến, mang theo những cơn gió lạnh lẽo đến run người, Khưu Thiên phải vội vàng giở ba lô tìm áo khoác.
“Gấu trúc kìa!” Khưu Thiên trỏ ngón tay về phía con gấu mập tròn trình trĩnh đang ngồi ở hành lang bãi đỗ xe, kêu lớn.
“Ừ, trên đường nhiều lắm.” Thái Hậu thờ ơ.
“… Gấu trúc chạy trên đường thật à?”
“Thật.” Thái Hậu vẫn làm ngơ.
“…”
Chỉ vài phút sau, Khưu Thiên nhận ra những gì Thái Hậu nói thì luôn luôn đúng. Gấu trúc xuất hiện trên đường rất nhiều, ở bãi đậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-vu-vi-luong-mua-thu-chom-lanh/143540/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.