Ở trường quay có hai nhân viên thử việc, Hà Tinh Tinh và cả Christie, do đó cô không dám giãy giụa quá dữ dội.
Cô bước vội theo anh, nói nhỏ, “Em phải cảm ơn Lịch đã.”
“Anh đã cảm ơn hộ em rồi.”
Chồng cảm ơn thay vợ cũng không phải là không được. Nhưng suy đi tính lại, Tô Thâm Tuyết vẫn cảm thấy không ổn, cố giật giật cổ tay: “Em rất thích con ngựa Ả Rập kia.” Đại để cô đang muốn nhắn nhủ với anh rằng, bởi vì rất thích nên cô phải đích thân nói cảm ơn mới được.
“Tô Thâm Tuyết, em giống hệt những người phụ nữ khác, chỉ toàn thích mấy thứ viển vông.” Dù vậy, anh lại không hề có ý định buông tay cô ra.
Đúng thế, cô cứ thích mấy thứ viển vông đấy.
Nghĩ vậy, cô hơi cao giọng: “Giá tiền của nó tương đương với nửa tòa cao ốc. Có người đưa nửa tòa cao ốc đến trước mặt anh, chẳng lẽ ngay cả một câu cảm ơn cũng không nói sao?”
“Nếu em thích, anh tặng em hẳn mười con.” Utah Tụng Hương quyết không ngoảnh lại. Đây chính là người vừa bảo mấy thứ đó viển vông cơ đấy.
Lúc này, hai người đã rời khỏi trường quay, nhưng lại không đi về phía hành lang tản bộ.
Thứ gọi là hành lang tản bộ này được một nhà thiết kế người Italy thiết kế như món quà cưới dành tặng Nữ hoàng và Thủ tướng.
Cả hành lang kéo dài gần năm trăm mét này được bao phủ bởi đủ loại hoa, thuộc khu vực trung tâm của Cung điện Jose. Cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tuong-moi-xem-don-ly-hon-/3470890/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.