Lần thứ ba không có tác dụng.
“Sao vậy?” Anh kề môi bên tai cô.
Cô lắc đầu, cảm xúc như xa lại như gần.
Khẽ buông cô ra, giọng anh hơi khàn: “Có phải lần ở phòng thể hình… làm em sợ rồi?”
Bản thân Tô Thâm Tuyết cũng không biết có phải như anh nói không. Cô đoán có lẽ là vậy. Có lẽ lần trước anh đã làm cô sợ thật rồi.
Anh hôn liên tiếp lên tóc mai bên tai cô, bảo đảm lần này sẽ không như thế nữa, sẽ không bao giờ làm cô tổn thương nữa.
Cô gật đầu, nhưng cơ thể căng thẳng hơn lúc nào hết, tâm trạng cũng không sao yên ổn được. Mắt cô nhìn anh. Lúc này, anh lại trở thành một người nhẫn nại, khẽ gọi cô là “Thâm Tuyết, Thâm Tuyết yêu dấu” như dỗ trẻ con. Anh nói một tràng làm cô đỏ mặt tía tai, khi anh nói muốn tách quả óc chó ra, cô chỉ muốn đạp anh văng lên trời. Câu từ quá hư hỏng, cô nghe mà nghẹn lời.
Hơn nữa, anh học những lời ấy từ đâu?
“Tụng Hương, anh… anh…” Nghe đi, những lời Utah Tụng Hương nói làm cô xoắn lưỡi luôn rồi, “Anh… những lời anh nói… học được từ đâu?”
“Từ năm mười mấy tuổi, anh đã có thể nói những lời tương tự ba mươi phút liên tục cũng không thành vấn đề.”
Hả?
Nói như vậy, từ năm mười mấy tuổi Utah Tụng Hương đã nói với con gái những lời như thế này rồi sao?
Tô Thâm Tuyết chợt cất cao giọng: “Utah Tụng Hương, đồ khốn kiếp, anh buông ra!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tuong-moi-xem-don-ly-hon-/3470891/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.