Mau nghe máy đi chứ, khốn kiếp.
Phút thứ một trăm hai mươi lăm, đây đã là lần thứ ba cô gọi vào số điện thoại của anh, nhưng vẫn không ai nhấc máy.
Phút thứ một trăm hai mươi sáu, phút thứ một trăm hai mươi bảy…
Đến cuối cùng, chính cô cũng không rõ mình đã gọi cho anh bao nhiêu cuộc điện thoại. Cô như biến thành một chiếc máy chỉ chuyên gọi điện thoại mà thôi, ngón tay cứ không ngừng ấn xuống một cách máy móc.
Tút… tút… tút…
Trong mơ màng, cô như nghe thấy tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên đứt quãng đâu đây. Cô lắng tai nghe, tiếng chuông kia đang ở ngay bên ngoài văn phòng, càng lúc càng gần, khiến cô không khỏi đưa mắt nhìn chằm chằm về phía cửa ra vào.
“Rầm!” Một âm thanh nặng nề vang lên.
Hai cánh cửa chậm rãi bật mở, một dáng người cao dong dỏng bước vào, đi thẳng về phía cô, cuối cùng dừng lại trước mặt cô.
Cô đánh rơi chiếc điện thoại di động trong tay.
Không giống như mẹ, Utah Tụng Hương sẽ không đột nhiên biến mất.
Anh đã quay về bên cô rồi.
Nghĩ đến đây, cô lập tức choàng tay lên vai anh, kiễng chân, hôn lên đôi môi anh.
Suy đi nghĩ lại, có vẻ lời anh nói cũng không sai. Hôm nay chính là ngày kỷ niệm nụ hôn đầu của Tô Thâm Tuyết.
Mãi đến năm hai mươi bảy tuổi, cô mới muộn màng trao đi nụ hôn chất chứa trọn vẹn tình yêu trong lòng mình cho một người khác.
Cô ngậm lấy bờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tuong-moi-xem-don-ly-hon-/3470889/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.