Trước kia, Utah Tụng Hương đã từng đến đây vài lần, tất cả đều trong khoảng thời gian trước khi anh trở thành Thủ tướng của Goran.
Thủ tướng của một quốc gia lại đi đua xe sao?
Nếu tin tức này bị truyền ra ngoài, Văn phòng Thủ tướng nhất định sẽ bị nhấn chìm trong vô số cuộc gọi của dân chúng mất.
Hơn nữa, ngoài việc đua xe, những chuyện Thủ tướng không được làm cũng còn rất nhiều.
Không được nhảy dù, không được chơi thủy phi cơ. Nói chung, cứ là những môn thể thao có tính nguy hiểm đều không được chơi. Ngoài ra, những việc như chào hỏi nhau trên đường phố, uống một ly cà phê hoặc cùng đến hộp đêm với người khác phái chắc chắn sẽ được một người tận tâm nhắc nhở. Bê bối tình cảm chính là điều cấm kỵ tuyệt đối của những người tham gia chính trường.
Có cảm thấy phiền không ư? Phiền chứ!
Mà trong chiều hôm nay, những loại chuyện như thế lại càng phiền hơn, phiền hơn bao giờ hết.
Nghĩ vậy, anh lại càng tăng tốc, để mức decibel của tiếng ồn càng nâng cao một bậc.
Trong tai nghe vang lên tiếng George không ngừng van nài anh lái chậm lại, còn vô cùng kiên nhẫn báo cho anh biết, hiện tại cả thành phố Goose đang trong tình trạng khẩn cấp. Thậm chí, tên kia còn dám uy hiếp anh, nếu anh không chịu dừng xe lại, anh ta nhất định sẽ gọi điện thoại cho đội anh ninh.
Nghe đến đây, Utah Tụng Hương tắt luôn công tắc tai nghe, sau đó lại tiếp tục tăng tốc, cảnh vật xung quanh không ngừng lướt qua với tốc độ cực nhanh.
Tuy vậy, tốc độ lại không đem đến cho anh khoái cảm, ít nhất là kém hơn một chút so với trước kia.
Còn việc “kém hơn một chút” này nằm ở đâu, anh thật sự không tài nào biết được.
Đến lúc này, anh dứt khoát cởi luôn cả đai an toàn ra.
Cái gì, ngài Thủ tướng, anh cởi luôn cả đai an toàn rồi sao?
Nếu chuyện này đến tai dân chúng Goran, những lời chỉ trích nhất định sẽ nhiều như tuyết rơi. Sự chỉ trích của dư luận sẽ dẫn đến sự chỉ trích của đảng phái. Mà trước đó, người lên án anh đầu tiên nhất định sẽ là Tô Thâm Tuyết.
Tô Thâm Tuyết, Nữ hoàng, Phu nhân Thủ tướng, người vợ hợp pháp của anh, đối tác của anh.
Hóa ra, Tô Thâm Tuyết đóng không ít vai trò trong cuộc đời của Utah Tụng Hương.
Hơn hết, cô còn là con gái lớn của nhà họ Tô.
Thế nhưng, sao con gái lớn nhà họ Tô lại dính líu đến con trai cả nhà Julliard cơ chứ?
À không, ngay cả cái gọi là “dính líu” cũng chưa đến. Ít nhất thì tin tức chuyện hai người họ hẹn hò cũng chưa từng được truyền ra. Tuy nhiên, không thể phủ nhận một sự thật rằng, Julliard Lịch chính là đối tượng mà Tô Thâm Tuyết đã trao đi nụ hôn đầu, lại còn là đối tượng không tệ lắm nữa chứ.
Chết tiệt thật, sao lại là tên đó cơ chứ?
Lúc này đây, người mà anh đã từng xem như anh trai lại có vẻ vô cùng đáng ghét. Mà cô con gái lớn nhà họ Tô cũng không còn đáng yêu như trước nữa.
“Có biết lần đầu tiên tôi mang tên kia đến câu lạc bộ múa thoát y, chuyện gì đã xảy ra không?”
“Tên đó không dám nhìn mấy vũ nữ kia lấy một cái. Nhưng khắp câu lạc bộ chỉ toàn phụ nữ nude, nên cuối cùng cậu ta chỉ có thể ngước nhìn trần nhà. Đến tận bây giờ, tôi vẫn còn nhớ dáng vẻ cổ đeo nơ mắt nhìn đăm đăm lên trần nhà của cậu ta đấy.”
“Đúng rồi, cậu ta còn làm một ra một trò cười. Cậu ta tưởng nhầm hộp đựng bao cao su là hộp diêm kỷ niệm của câu lạc bộ nữa cơ đấy.”
Cứ như thế, suốt mấy năm liền, con trai trưởng nhà Julliard luôn treo mấy câu này bên môi. Anh ta cứ lải nhải không ngừng, mãi đến cuối cùng, Utah Tụng Hương phải dùng đến một khẩu súng mới có thể khiến tên đó câm miệng lại.
Bất kỳ ai không ngốc đều biết rằng, con trai trưởng nhà Utah không hề chào đón con trai trưởng nhà Julliard.
Trong vòng giao thiệp của mấy người họ, có thể nói, Tô Thâm Tuyết chính là người đứng đầu về khả năng đoán ý qua lời nói và sắc mặt của người khác.
Ấy vậy mà, cô lại trao nụ hôn đầu cho người mà anh căm ghét nhất!
Điều này chỉ có thể hiểu là Tô Thâm Tuyết đã ngầm giở trò sau lưng Utah Tụng Hương. Bởi lẽ khi ấy, ai mà không biết con gái lớn nhà họ Tô chính là cái đuôi của con trai trưởng nhà Utah cơ chứ?
Utah Tụng Hương cố gắng nhớ lại đêm trước khi mình rời khỏi London. Trí nhớ như một bộ phim với hai mảng sáng tối xen nhau, từng hình ảnh không ngừng lướt qua với tốc độ cực nhanh.
Bể bơi, tiếng nhạc ồn ào, tất cả mọi người đều có mặt tại đó.
Gần đến nửa đêm, cũng là khoảng thời gian để kỷ niệm “tình bạn còn mãi” của mọi người, mấy trăm người có mặt đều thể hiện dáng vẻ ngầu nhất, chờ tiếng đồng hồ tíc tắc trôi qua.
Trước khi tiếng đồng hồ vang lên, có người giơ tay nói: “Còn thiếu Thâm Tuyết.” Bên kia cũng có người hô to: “Lịch cũng không có đây.” Hàng sau lại có người nói lớn: “Chỉ thiếu mỗi hai người này thôi.”
Thế là, có người bắt đầu gọi điện thoại cho Tô Thâm Tuyết. Tuy vậy, khi đầu bên kia vừa đổ chuông, Tô Thâm Tuyết đã chậm chạp bước ra từ đằng sau bụi hoa mộc miên. Mà rất nhanh sau đó, Julliard Lịch cũng xuất hiện ở một hướng khác.
Khi ấy, không ai có thể kết nối một Julliard thay bạn gái như thay áo và một Tô Thâm Tuyết bảo thủ nguyên tắc với nhau.
Anh nhớ, khi ấy, sau khi chụp ảnh xong, anh còn hỏi cô đã đi đâu.
“Em ra ngoài hóng mát thôi.” Cô đáp, từ giọng nói đến ngữ điệu đều không có chút chột dạ nào.
Chết tiệt, khi ấy anh còn hỏi cô, có phải cô thấy không khỏe không. Nghe cô nói cảm thấy hơi khó chịu, anh còn cho cô biết mật mã phòng mình để cô đến đó nghỉ ngơi.
Phòng anh có bồn nước nóng. Anh bảo cô cứ ngâm mình trong bồn trước, sau đó sẽ có nhân viên massage đến giúp cô thư giãn toàn thân.
Đáng chết! Thật đáng chết!
Khi ấy, nhất định cô đã rất đắc ý. Cô đã hôn người mà anh ghét nhất, qua mặt tất cả mọi người, trong đó có cả Utah Tụng Hương đã cho cô mật mã phòng mình.
“Rầm!” Một âm thanh nặng nề vang lên, chiếc xe cứ thế trượt ngang, đâm sầm vào tấm vách dựng đầy lốp xe.
Vào phút thứ một trăm hai mươi ba mất liên lạc với Utah Tụng Hương, Tô Thâm Tuyết gọi vào di động anh, nhưng đầu bên kia lại không có ai nghe máy.
Chết tiệt, người này đang ở đâu cơ chứ?
Nghĩ đến đây, bàn tay đang cầm điện thoại của cô thoáng run rẩy.
Qua Bộ trưởng Bộ An ninh Quốc gia, cô đã biết được vài chuyện.
Suốt sáu tháng qua, cứ cách một khoảng thời gian, Bộ An ninh Quốc gia lại phối hợp với Tổng Cục Hải quan bắt giữ một vài nhân viên không rõ lai lịch, nhưng ít nhiều gì vẫn có cá lọt lưới.
Vào năm mới, lúc Thủ tướng đọc diễn văn trước toàn dân tại tháp Nile, họ đã bắt được bốn tên tội phạm mang theo vũ khí nguy hiểm, thậm chí một tên trong số đó chỉ đứng cách Thủ tướng vỏn vẹn mười một mét rưỡi mà thôi.
Bốn tên tội phạm này không chịu khai báo bất cứ điều gì. Có điều chúng đều có một điểm chung, thân nhân của bốn kẻ này đều đã chuyển chỗ ở trước khi chúng nhập cảnh vào Goran, còn cụ thể chuyển đến đâu thì không thể tra ra được.
Theo tin tình báo mới nhất từ Cục Tình báo Goran, gần đây, có một nhân vật bí ẩn thường xuyên tiếp xúc với công ty Blackwater* khá tai tiếng.
(*) Một công ty quân sự tư nhân của Mỹ được thành lập từ năm 1997.
Tô Thâm Tuyết biết công ty này. Lính đánh thuê của bọn họ phân bố rải rác ở khắp mọi nơi trên thế giới.
Tuy nhiên, điều khiến người ta phải dè chừng nhất ở Blackwater là họ có lực lượng sát thủ cao cấp bậc nhất, mỗi sát thủ đều là một cá thể đơn lẻ, ngay cả các cấp quản lý của Blackwater cũng không thể biết được thân phận bối cảnh của những sát thủ này. Tỷ lệ thành công của nhóm sát thủ này có thể đạt đến chín mươi chín phần trăm. Nói cách khác, trong số một trăm người mà họ muốn giết, may ra chỉ có một người duy nhất may mắn thoát nạn.
Siêu anh hùng chỉ tồn tại trên phim ảnh, còn trong cuộc sống hiện thực, ai cũng chỉ là một thực thể bằng xương bằng thịt mà thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]