Chương trước
Chương sau
Chẳng ngu ngốc chút nào đâu.

Cô cười thầm. Có điều, cô có thể hiểu, dù thế nào đi nữa, nghe chính miệng vợ mình kể về nụ hôn đầu của cô ấy, chắc chắn không phải là chuyện vui vẻ gì. Hơn nữa, người cướp đi nụ hôn đầu của vợ mình lại là một nhân vật mình luôn canh cánh trong lòng từ hồi niên thiếu, càng thấy tệ.

Nhớ đến những giọt nước mặt đã rơi đêm đó, cô cũng không biết vì sao mình lại khóc.

Cô tiếp tục: “Vodka không tệ, nụ hôn đầu trao cho Lịch cũng không tệ. Ít nhất là không xảy ra những tình huống giống trong sách, một nụ hôn vụng về với hàng xóm, hoặc là kiểu răng miệng lúng túng chạm nhau đến bật cười cùng cậu bạn cùng lớp bên.”

Tô Thâm Tuyết để ý thấy, lúc cô ví von răng miệng lúng túng chạm nhau, sắc mặt của Utah Tụng Hương vô cùng khó coi.

Có lẽ... cô đã khiến anh nhớ đến trải nghiệm nụ hôn đầu của anh sao?

Vậy thì, màn biểu diễn của cô quả là đạt được hiệu ứng tốt hơn rồi.

Vào cái đêm mà bầu trời sao sáng lấp lánh, hoa mộc miên nở đầy cành, chàng trai hơn cô tám tuổi khẽ nâng mặt cô lên. Thật ra, lúc đó anh ta có nâng mặt cô lên hay không, cô cũng không nhớ rõ nữa, nhưng điều này cũng không thể ngăn cô chuếnh choáng trong cơn say.

Utah Tụng Hương không để cô tiếp tục chìm đắm vào bầu không khí “chuếnh choáng cơn say” kia nữa. Anh cẩn thận lấy thứ gì đó che lên mặt cô, là khăn giấy.

Utha Tụng Hương ném toàn bộ khăn giấy lên mặt cô.

“Lau nước miếng đi. Còn nữa, Nữ hoàng bệ hạ, em không được để lộ cái dáng vẻ này khi xuất hiện trước dân chúng đâu đấy. Buồn nôn quá đi.” Anh làm ra vẻ ghét bỏ, “Hơn nữa, cái gọi là trải nghiệm nụ hôn đầu mà em nói, anh lại thấy giống hành động bố thí của con trai trưởng nhà Julliard hơn đấy.”

Hành động bố thí? Utah Tụng Hương nho nhã hơn người đâu mất rồi! Thật là khinh người quá đáng mà!

Đây là cảm xúc duy nhất của Tô Thâm Tuyết đối với lời nhận xét của Utah Tụng Hương.

Cô bị lời nói của Utah chọc tức điên, tức đến mức không nói thành lời, chỉ biết hậm hực nhìn anh. Ánh mắt anh nhìn lại cô cũng chẳng vui vẻ gì.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Utah Tụng Hương quay người đi, Tô Thâm Tuyết lau lại mặt mũi.

Người bước vào là Hà Tinh Tinh.

Tin tức mà Hà Tinh Tinh mang tới khiến Tô Thâm Tuyết phải biến sắc: Julliard Lịch tặng cho Nữ hoàng một món quà sinh nhật muộn, đó là một con ngựa có tên là Queen.

Vốn dĩ con ngựa này đã được đưa tới vào ngày sinh nhật của cô, nhưng do liên quan đến giấy chứng nhận sức khỏe vệ sinh dịch tễ, bên Hải quan phải giữ lại nửa tháng.

Lúc này, chú ngựa Ả Rập đang đợi cô ở ngoài cổng cung điện. Cùng chờ đợi với chú ngựa còn có một vị huấn luyện ngựa với mười một năm kinh nghiệm. Tay này đã ký hợp đồng với Lịch. Cho đến khi Queen rời khỏi trần thế, hợp đồng giữa họ mới chấm dứt. Con trai trưởng nhà Julliard lúc nào cũng chu đáo như thế.

“Đây là lần đầu tiên tôi thấy một con ngựa đẹp như thế, toàn thân trắng như tuyết, tựa như phát sáng dưới ánh mặt trời, cứ như là bước ra từ thế giới thần tiên vậy, chỉ riêng cái tên của nó...” Hà Tinh Tinh vô cùng phấn khích, đang nói dở chừng thì phát hiện ra trong phòng còn có một người khác, bèn đổi giọng, “Thưa ngài Thủ tướng, ngài có muốn dùng cà phê không?”

Utah Tụng Hương rời đi, nói rằng vẫn còn công chuyện phải giải quyết.

Tô Thâm Tuyết đứng lặng bên cửa sổ hồi lâu.

Đứng từ đây có thể dõi theo những bước đi của Utah Tụng Hương. Nhìn từ phía sau anh không có biểu hiện gì khác thường ngày, vẫn chào hỏi những nhân viên trong cung điện một cách đúng mực, tinh tế đến mức khiến cô cảm thấy mình như đang xem một đoạn phim nhàm chán phát buồn ngủ vậy.

Tô Thâm Tuyết cũng không biết tại sao mình lại đi đến bên cửa sổ nữa.

Cô muốn tìm kiếm điều gì từ bóng dáng đó chứ? Chỉ vì cô đã kể cho anh nghe về nụ hôn đầu của mình? Hay vì con ngựa Ả Rập tên Queen kia?

Cô khẽ bật cười, kiểu nhìn theo này thật là trẻ con. Những cô cậu mười mấy tuổi đầu mới đi để ý mấy chuyện vặt vãnh như người mình thích hôm nay có mặc đồ cùng màu với mình không, để ý xem người ấy thích uống đồ uống gì, vân vân, rồi trong đêm hỏi đi hỏi lại hàng trăm hàng nghìn lần, “Cậu có thích mình không?”

Đóng cửa sổ lại, món quà sinh nhật vẫn đang chờ Tô Thâm Tuyết nhận.

Chú ngựa Ả Rập được đưa đi tiêm phòng, trải qua một loạt các cuộc kiểm tra, rồi được đưa tới chuồng ngựa của Nữ hoàng.

Trên đường trở về phòng làm việc, thông qua Hà Tinh Tinh, Tô Thâm Tuyết được biết, Utah Tụng Hương đã bắt taxi tới Cung điện.

Thủ tướng bắt taxi? Chắc rằng đây sẽ là chủ đề hot trên mạng xã hội Goran trong mấy ngày tới.

Christie đang đứng đợi ở cửa phòng làm việc, bà cho biết: Đội an ninh không thể liên lạc với Thủ tướng trong suốt hơn một tiếng rưỡi rồi.

Thi thoảng, Utah Tụng Hương cũng chơi trò cắt đứt liên lạc với đội an ninh, nhưng trước giờ đều không quá ba mươi phút.

Sau khoảng ba mươi phút, anh sẽ chủ động liên hệ với nhân viên an ninh. Vài lần như vậy, đội an ninh và Utah Tụng Hương đều ngầm hiểu, một khi Utah Tụng Hương cắt liên lạc với họ, có nghĩa là Thủ tướng cần không gian riêng. Dù sao, anh cũng là một chàng trai trẻ hai mươi bảy tuổi.

Đội an ninh cho rằng lần này cũng như vậy, tin tưởng sau ba mươi phút, họ sẽ nhận được điện thoại của Thủ tướng.

Nhưng lần này, đã qua ba mươi phút, điện thoại của đội trưởng đội an ninh vẫn im lìm. Không chỉ có vậy, Utah Tụng Hương còn tắt luôn thiết bị định vị.

Bốn mươi phút, rồi tám mươi phút trôi qua, vẫn không thấy bóng dáng Thủ tướng đâu.

Đến phút thứ một trăm, lực lượng An ninh quốc gia đã vào cuộc cùng với đội an ninh của Thủ tướng.

Christie đến để thông báo việc này.

Hai tiếng rưỡi trước, Utah Tụng Hương cùng một tài xế và hai vệ sĩ rời khỏi số Một đường Jose. Trên đường, Utah Tụng Hương bảo tài xế dừng xe trước cửa trung tâm thương mại. Anh đeo kính đen, cùng một trong hai vệ sĩ bước vào một gian hàng bán đồ nội y nữ. Anh vệ sĩ tưởng Thủ tướng muốn chọn mua đồ nội y cho Nữ hoàng, nên giữ khoảng cách xa hơn năm mét so với bình thường.

“Trong lúc Thủ tướng chọn đồ cho Nữ hoàng, một nhân viên đến chào hỏi tôi, chỉ trao đổi vài câu mà Thủ tướng đã biến mất.” Vệ sĩ đó kể lại.

Christie chuyển điện thoại cho Tô Thâm Tuyết, là cuộc gọi từ Bộ trưởng Bộ an ninh Quốc gia.

“Anh ấy không liên lạc với tôi.” Tô Thâm Tuyết nói.

Lúc cô thông báo tin này, họ đã mất liên lạc với Utah Tụng Hương tròn hai tiếng.

Trung tâm thương mại mà Utah Tụng Hương đến đã bị phong tỏa hoàn toàn. Tất cả camera của trung tâm thương mại đều không ghi lại được hình ảnh của anh.

Đến hai tiếng ba phút, Tô Thâm Tuyết gọi vào số điện thoại của Utah Tụng Hương.

Không ai bắt máy.

Thật tức chết đi, cái tên này rốt cuộc đang ở đâu chứ?

Tô Thâm Tuyết lắc chiếc điện thoại.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.