Trước năm hai mươi tuổi, Tô Thâm Tuyết tin chắc rằng việc môi chạm môi giữa cô và những chàng trai có nghĩa là hôn. Từ sau năm hai mươi tuổi trở đi, cô không dám khẳng định chuyện hai đôi môi dính vào nhau, lại có cảm giác hơi ươn ướt liệu có được gọi là hôn hay không.
Khi nhớ đến “hôn môi”, cô nhất nhất chỉ nhớ nó có vẻ giống với nụ hôn chúc ngủ ngon, nụ hôn vào Giáng sinh, nụ hôn chúc mừng năm mới, đủ các loại hôn.
Những lúc các chàng trai cố gắng tách hai hàm răng của cô ra, cô cảm thấy kỳ quặc vô cùng, “Người này đang làm gì vậy!” rồi đẩy đối phương ra, chạy biến đi mất.
“Sao em có thể chưa từng hôn cơ chứ” Khuôn mặt cô đỏ ửng, vẫn nói tiếp.
“Em chắc chắn đó thực sự là hôn, chứ không phải là thơm nhau chúc ngủ ngon chứ?”
Cô chột dạ, không lẽ người này còn có thể đọc được suy nghĩ sao?
May thay, Tô Thâm Tuyết đã học qua khóa đào tạo điều chỉnh biểu cảm. Cô nhướng mày, hai tay chống nạnh: “Thưa ngài Thủ tướng, em đã hai mươi bảy tuổi rồi, đâu phải mười bảy tuổi chứ.”
“Nữ hoàng bệ hạ, tại sao tôi lại cảm thấy…” Giọng điệu của Utah Tụng Hương đầy vẻ xem thường.
“Cảm thấy gì chứ?” Tô Thâm Tuyết có dự cảm không lành.
“Cảm thấy…” Anh luồn hai tay dưới cánh tay đang chống nạnh của cô, lòng bàn tay áp lên lưng cô kéo nhẹ, cả người cô cứ thế nhào vào áp sát người anh, “Nửa tiếng trước anh đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tuong-moi-xem-don-ly-hon-/3470886/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.