Tô Thâm Tuyết dừng bước, chậm rãi quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Utah Tụng Hương.
Cô nhìn xoáy vào ánh mắt đó rồi nói: “Tụng Hương, cô ấy không phải nhóc con.”
Utah Tụng Hương hơi khựng lại, anh cau mày.
“Nhóc con mà anh nói đã tròn mười tám tuổi vào tháng trước.” Tô Thâm Tuyết nói rành mạch từng chữ.
Thật trùng hợp, Tô Thâm Tuyết và Tang Nhu sinh cùng một ngày.
Trước đó không lâu, Tô Thâm Tuyết đã nhận được tài liệu liên quan đến Tang Nhu. Tuần sau, Cung điện Jose sẽ có lễ sắc phong, Tang Nhu cũng sẽ xuất hiện tại buổi lễ ấy. Thấy ngày sinh trên tài liệu của Tang Nhu, Tô Thâm Tuyết cảm thấy thật trùng hợp. Tang Nhu và cô đến thế giới này vào cùng một ngày. Tô Thâm Tuyết cũng không biết cô và Tang Nhu cùng ra đời một ngày có ý nghĩa sâu xa gì không.
Lẽ nào lại có ý nghĩa, cả hai cùng được một người đàn ông đeo nhẫn lên ngón áp út vào thời gian khác nhau?
Thật nực cười!
Nụ cười của cô làm Utah Tụng Hương bất mãn, tiếng “Tô Thâm Tuyết” mang rõ ý cảnh cáo.
Không được cười sao? Tô Thâm Tuyết nhìn Utah Tụng Hương.
Lát sau, anh nhìn về hướng khác, từ tốn nói: “Tô Thâm Tuyết, nếu không phải vì Lý Khánh Châu, anh thậm chí còn cho rằng không cần thiết phải nói chuyện này với em.”
Đây là sự “chung thủy” mà anh vẫn luôn nhấn mạnh đấy sao?
“Tụng Hương, nếu em lén tổ chức đám cưới với một người đàn ông khác sau lưng anh, đám cưới ấy có chủ hôn, có lời chúc phúc, cũng có nhẫn, có cả lễ trao nhẫn cưới, thậm chí có cả đêm tân hôn, anh sẽ nghĩ thế nào?” Cô hỏi.
Lặng im.
Xem đi, có phải cũng anh cũng đang bị nhấn chìm trong cảm xúc không hề dễ chịu phải không?
Utah Tụng Hương nhanh chóng lựa chọn làm như không nghe thấy câu hỏi. Anh đáp bằng giọng thoải mái: “Nếu là anh, anh sẽ cho rằng đây là chuyện xảy ra trong phạm vi hợp lý. Quá trình không quan trọng, kết quả mới là thứ nên chú ý.”
Câu trả lời này là đang chỉ trích cô phản ứng thái quá.
“Như vậy.” Cô lạnh lùng nói, “Một lúc nào đó em cũng tìm một người tổ chức đám cưới không được xem là trò chơi này. Đến lúc đó, hy vọng ngài Thủ tướng còn có thể cho rằng đây là chuyện xảy ra trong phạm vi hợp lý.”
“Tô Thâm Tuyết, đừng cố tình gây sự!” Utah Tụng Hương cao giọng, lát sau anh lại gọi “Thâm Tuyết” một cách khẽ khàng.
“Thâm Tuyết…” Giọng của người đàn ông hơi khàn, “Lúc ấy, thời gian quá gấp rút, anh không nghĩ ra cách nào khác. Anh có thể bảo đảm với em, đối với anh mà nói, đêm tân hôn đó không có chút ý nghĩa nào.”
Nhưng làm sao đây? Trách giọng nói anh bùi tai, hay trách hương hoa ngập tràn, dẫn cô đến thao trường cũ kỹ, dẫn cô đến trước đống lửa. Đám cưới kia làm nước mắt cô nhạt nhòa, cô trơ mắt nhìn chồng mình đeo nhẫn cho một cô gái khác.
Kéo bước chân nặng trịch đi đến trước điện thoại nội bộ, Tô Thâm Tuyết nhấn nút phục vụ, nói vào mic: “Chuẩn bị xe cho ngài Thủ tướng.”
Quay người lại, cô đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Utah Tụng Hương.
Trước ánh mắt ấy, cô nhếch khóe miệng: “Anh vẫn chưa hiểu lệnh đuổi khách của em sao?”
Utah Tụng Hương đi rồi.
Tô Thâm Tuyết ngẩn ngơ đứng đó, không biết trôi qua bao lâu, cô nhớ mình còn phải vào phòng làm việc một chuyến. Đám trẻ đang nghỉ trưa, Hà Tinh Tinh nghỉ ngơi xong sẽ dẫn chúng đi tham quan phòng làm việc của Nữ hoàng. Cô cần chụp ảnh chung với chúng trong phòng làm việc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Họ đang giục cô đến phòng làm việc.
Bàn chân nhấc lên, không có cầu thang hay nền đất nhấp nhô, vậy mà cô lại hụt chân, ngã khuỵu xuống đất.
Để tránh ảnh hưởng đến tư thái Nữ hoàng, cô phải lập tức đứng dậy, nhưng cô không có chút sức lực nào cả.
Chết tiệt, tại sao Utah Tụng Hương có thể… đeo nhẫn lên ngón áp út của người phụ nữ khác. Đây chỉ là nói đùa mà thôi.
Chuyện làm cô hoang mang hơn là, còn xảy ra chuyện nào khác không?
Nếu còn gì khác nữa, cô nhất định sẽ không tha thứ cho anh.
Nhất định không tha thứ!
Tại phòng y tế Hoàng gia.
Jessica đang kiểm tra toàn diện cho Tang Nhu. Người khác phái duy nhất trong phòng y tế là Lý Khánh Châu bị buộc phải chờ ở phòng nghỉ.
Nửa tiếng sau, Jessica đi qua đi lại nhiều lần trước mặt anh ta. Từ vẻ mặt nghiêm trọng của Jessica có thể đoán được, kết quả kiểm tra không mấy khả quan.
Lý Khánh Châu đã đoán được điều này.
Trong phòng khách sạn ở Ankara, Lý Khánh Châu nhìn thấy Tang Nhu co quắp được Utah Tụng Hương giữ chặt dưới nền đất. Trong vài phút chờ bác sĩ, khối nhựa Tang Nhu nhét vào miệng đã để lại vết răng sâu hoắm.
Nghĩ đến khuôn mặt rúm ró không phân biệt được đường nét của Tang Nhu, Lý Khánh Châu rời phòng nghỉ, vừa lấy thuốc ra đã thấy Utah Tụng Hương mới đến.
Nét mặt cấp trên của anh ta ảo não.
Xem ra, Phu nhân không chấp nhận lời giải thích của ngài Thủ tướng.
Anh ta tiến lên hỏi: “Thủ tướng có cần đi dạo không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]