Cô gật đầu, anh đi về phía anh, cô đi về phía cô. Được mấy bước chân, tiếng gọi “Tô Thâm Tuyết” lại vang lên. Quay đầu lại, Utah Tụng Hương đang nhìn cô.
“Còn chuyện gì sao?” Cô hỏi.
“Có cần… anh cho gọi bác sĩ đến không?” Anh nói với cô.
Lắc đầu, Tô Thâm Tuyết quay đi.
Được mấy bước, lại có tiếng bước chân đuổi theo, cô được ôm gọn vào một lồng ngực.
“Anh đưa em đi.” Utah Tụng Hương ôm lấy cô, cất giọng nói kiên quyết không cho phép từ chối.
Chỗ này cách bàn ăn cô đang dùng bữa không đến trăm bước.
“Em cứ coi như đây là cơ hội gần gũi mà ngài Thủ tướng đi công tác nửa tháng muốn dành cho Phu nhân Thủ tướng đi.” Con trai trưởng nhà Utah có bản lĩnh nhìn thấu lòng người.
Cô giáo ơi, lạ quá! Rõ ràng em vừa cảm thấy thế giới này mất đi hết thảy màu sắc vì anh ấy bỏ rơi em ở đó. Nhưng thời khắc này, cả thế giới nhuộm sắc xanh của bầu trời và hương cỏ thơm ngát vì những lời anh nói.
Utah Tụng Hương độc đoán kéo cô về phía bàn tiệc.
Ở cửa phòng ăn, cô cảm thấy hơi bất an. Cô hỏi Utah Tụng Hương, lát nữa định nói với cô chuyện gì.
Anh áp lòng bàn tay lên má cô, trả lời: “Nữ hoàng bệ hạ, mấy hôm nay ngủ không ngon sao, không biết đám trẻ có lén gọi Người là Nữ hoàng mắt gấu mèo hay không?”
“Là chuyện gì?” Cô cố chấp hỏi.
Anh cười, nói chỉ là chuyện nhỏ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tuong-moi-xem-don-ly-hon-/3470880/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.