Tô Thâm Tuyết nhanh chóng tìm thấy Utah Tụng Hương ở vị trí gần cửa sổ phòng ăn.
Bên cạnh Utah Tụng Hương còn có một người, không ai khác, chính là cô em gái cùng mẹ khác cha Tô Jenny của cô.
Nhìn đi, cô nàng ngạo mạn ấy đã nóng vội cởi bỏ áo khoác màu trắng, để lộ chiếc váy màu hồng đào. Lúc này, không biết cô ta tìm được cớ gì để có cơ hội nói chuyện thân mật với ngài Thủ tướng.
Đáng giận hơn là, Utah Tụng Hương đang tỏ ra là một người anh trai hết sức kiên nhẫn. Dáng vẻ ấy chắc hẳn làm cho Tô Jenny vô cùng hớn hở. Cô ta đã khiến bao nhiêu thanh niên Buenos Aires đã mê cô ta như điếu đổ. Đương nhiên ngài Thủ tướng cũng không ngoại lệ. Chỉ cần cô ta nhìn ngài Thủ tướng bằng ánh mắt quyến rũ mấy lần, Tô Thâm Tuyết sẽ trở thành oán phụ.
Ánh mặt trời ban trưa khiến cho phòng ăn ngoài trời không còn góc khuất. Không chỉ một mình Tô Thâm Tuyết đang nhìn Utah Tụng Hương chăm chú.
Tang Nhu ở cổng nhà hàng ở vị trí thấp hơn cũng hướng mắt về phía cánh cửa sổ chỗ Utah Tụng Hương và Tô Jenny đang đứng.
Tang Nhu mười tám tuổi, Tô Jenny cũng mười tám tuổi, là độ tuổi thật đẹp.
Chết tiệt, tất cả là lỗi của Utah Tụng Hương. Tô Thâm Tuyết quay lưng đi, mắt không thấy thì tim không đau.
Trên đường đến phòng vệ sinh, Tô Thâm Tuyết nhìn thấy một bóng dáng ở trong góc hành hành lang. Giữa trưa nhiệt độ lên cao, anh đã cởi áo khoác, chỉ mặc áo sơ mi trắng, đưa lưng về phía ánh sáng, đối mặt với cô.
Nơi đây chỉ có anh và cô.
Anh đứng yên, còn cô đi về phía anh. Hai bóng dáng dần dần gần lại, sau mười mấy bước, cô định vị được nơi ánh mắt anh hướng đến.
Anh đang nhìn cô, ánh mắt hờ hững.
Thì ra cô và anh đã xa nhau hơn nửa tháng rồi.
Ánh mắt Tô Thâm Tuyết dời khỏi mặt Utah Tụng Hương, hướng thẳng về phía trước. Ba bước, bốn bước, cô dửng dưng đi ngang qua anh.
Sau lưng không có tiếng chân đuổi theo, Tô Thâm Tuyết thở phào, sau đó lại có cảm giác hụt hẫng.
Mở cửa phòng vệ sinh.
Cô ngẩn người trước gương phòng vệ sinh. Cô vốn định đến đây để hít thở.
Không thể hít thở ở vườn hoa, cũng không thể vào trong góc để hít thở, bất cứ không gian không khép kín nào cũng không được. Không chừng, cảnh tượng cô ngẩn ngơ nhìn xa xăm sẽ trở thành bài báo vỉa hè. Trên đường phố, trên mạng sẽ truyền tin, “Tại lễ tưởng niệm, Nữ hoàng và Thủ tướng không chạm mắt nhau lấy một lần, có người chứng kiến Nữ hoàng thầm rơi nước mắt một mình.”
Thời gian lặng lẽ trôi trong không gian khép kín. Cô thẫn thờ, buồn bã, cảm thấy vô cùng chán chường.
Tô Thâm Tuyết soi gương, nở nụ cười thật tươi, tiếp tục soi gương và mỉm cười.
Cô phải giữ nụ cười này quay về nhà ăn, đối mặt với đám trẻ con kia.
Cô mỉm cười, mở cửa phòng vệ sinh ra.
Một bóng người đột ngột che trước mặt làm Tô Thâm Tuyết lập tức ngừng cười.
Khốn kiếp! Mất công hít thở rồi.
Quay mặt đi, cô muốn lướt qua Utah Tụng Hương.
Utah Tụng Hương vòng tay cản cô bước tiếp, thuận tay đẩy cô vào cửa mê cung thiên nhiên.
Lưng Tô Thâm Tuyết vừa chạm đến tường cây, hơi thở nóng rẫy ấy đã ập đến.
Hơi thở bỏng cháy phả ra cùng giọng nói trầm thấp: “Đây chính là đãi ngộ Phu nhân Thủ tướng dành cho ngài Thủ tướng đã đi công tác nửa tháng đấy à?”
Nói vậy, anh cũng ý thức được họ đã xa nhau nửa tháng rồi sao? Bỗng nhiên, cơn hờn dỗi tích tụ trong lòng lại càng thêm chồng chất.
Cô mím môi, đánh mắt đi, không nhìn anh nữa.
“Lúc gọi điện vẫn ổn, sao đã lại lờ anh đi được rồi?” Bàn tay trên eo cô siết lại, để người cô kề sát anh, “Sao lại lờ anh đi? Hử?”
Hai khuôn mặt gần trong gang tấc.
Mùi cỏ xanh rất nồng, rất dễ chịu.
Nghĩ kỹ lại, thật ra anh không làm gì sai, hơn nữa… Lúc nổ pháo, chẳng phải anh không hề quay đầu lại sao?
Bờ môi đang mím thả lỏng, cô nói khẽ: “Không.”
“Không cái gì?” Anh cất giọng hăm dọa.
“Không… không lờ anh.”
“Còn nói không lờ anh, hành động của Nữ hoàng bệ hạ ở hành lang là gì thế?”
Suy nghĩ đắn đo, cô nói: “Ngài Thủ tướng tìm em có chuyện gì?” Xét theo lẽ thường, lúc Utah Tụng Hương trịnh trọng tìm cô luôn do công việc.
Tay anh khẽ lơi ra, ánh mắt nhìn về nơi khác, một lát sau mới nói: “Không có việc gì thì không thể đứng ở nơi nào đó chờ em sao?”
Thật không? Thật sự không có chuyện gì, chỉ đứng đó chờ cô thôi sao?
Có lẽ… có lẽ, anh cũng giống như cô, lòng dạ luôn nghĩ đến chuyện cô ở Goran khi anh không ở đây, buồn bã không vui về chuyện này. Một ngày hay hai rồi ba ngày, sống một ngày như một năm, thời gian càng trôi qua, trong lòng càng mong ngóng được bay đến trước mặt anh, chỉ muốn một điều đơn giản: nhìn thấy mặt anh, nghe giọng anh nói.
Có phải như vậy không?
Trái tim Tô Thâm Tuyết đập thình thịch.
“Thật sự… không có việc gì sao?” Cô phải tốn bao nhiêu sức lực mới có thể làm cho giọng mình vẫn bình thường.
Nhưng dù tốn nhiều sức đến vậy, cô vẫn không thể kìm nén âm thanh run rẩy trong giọng mình.
Trầm mặc một hồi.
“Hai giờ rưỡi, chờ anh trong phòng.” Anh nói.
Hả?
Tô Thâm Tuyết không hiểu nổi ý của Utah Tụng Hương.
Suy nghĩ một lát, cô hỏi: “Anh đến tìm em chỉ vì muốn bảo em chờ anh trong phòng vào hai giờ rưỡi sao?”
Miệng hỏi vậy, nhưng trong lòng cô lại đang thỉnh cầu: Không phải, Tụng Hương, mau trả lời không phải đi.
“Ừ.”
Anh đã nói “Ừ.” Anh đến tìm cô vì công việc chứ không phải vì lý do nào khác, không còn gì nữa hết.
“Chuyện gì vậy?” Cô hỏi.
“Anh có chuyện cần nói với em.” Anh nói.
Phán đoán từ giọng điệu đáp lại của Utah Tụng Hương, chắc hẳn không phải chuyện tốt gì.
“Không thể nói ở đây à?” Cô hỏi.
“Chuyện hơi phức tạp… Phải tốn chút thời gian.” Anh trả lời.
Tô Thâm Tuyết khẽ đẩy Utah Tụng Hương ra.
Hai người sóng vai nhau quay về hành lang gấp khúc của phòng ăn ngoài trời. Tô Thâm Tuyết bỗng nhớ tới một chuyện, bước chân chậm lại.
Tô Thâm Tuyết đi chậm lại, chậm như bước chân của Tang Nhu.
Buổi chiều, nơi hành lang khúc khuỷu chỉ còn tiếng bước chân của anh và cô. Cô bị Utah Tụng Hương bỏ xa một phần ba hành lang, khoảng cách giữa hai người khoảng chừng mười mét.
Nhưng mười mét này trong lòng Tô Thâm Tuyết đã được phóng đại lên. Cô ở bên này dải ngân hà, còn anh ở bên kia dải ngân hà.
Cô bị anh bỏ lại ở nơi xa thẳm.
Cô dừng bước, ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng anh.
Tụng Hương, anh không nhận ra sao? Người đi cùng anh đã dừng lại rồi.
Rất lâu sau này, Utah Tụng Hương vẫn nhớ hình ảnh Tô Thâm Tuyết trong hành lang khúc khuỷu vào buổi trưa ấy.
Hành lang khúc khuỷu buổi ban trưa bỗng trở nên tĩnh lặng, cảm giác yên ắng khác hẳn bình thường. Anh gọi “Thâm Tuyết” nhưng không có tiếng trả lời. Anh quay sang, cô đã không còn ở đó nữa.
Cô đâu rồi? Tô Thâm Tuyết đã đi đâu rồi? Ngoảnh lại, anh liền nhìn thấy cô.
Cô đứng im lìm ở nơi rất xa.
Anh nói với cô: “Tô Thâm Tuyết, còn đứng ngẩn ngơ ở đó làm gì?”
Cô không trả lời.
Anh bỗng thấy phiền não khó hiểu, gọi thêm một tiếng: “Tô Thâm Tuyết, còn không mau lại đây.”
Cô vẫn lặng im.
Anh đi đến gần, tiến đến trước mặt cô.
Đôi mắt ấy quá trống rỗng, như thể hết thảy mọi thứ trên đời bị cô đẩy ra ngoài, bao gồm cả anh.
Sắc mặt cô nhợt nhạt hơn lúc nào hết.
Utah Tụng Hương nghe thấy tiếng gọi “Tô Thâm Tuyết” của anh khác hẳn mọi khi. Nghĩ kỹ lại, rõ ràng tiếng gọi ấy mang vẻ lấy lòng.
Cô cúi đầu, anh chờ cô ngước lên nhìn anh, chờ đợi bóng hình mình soi lên đôi mắt cô.
Nhưng chờ mãi không được.
Cô vẫn rũ mi.
Anh bỗng thoáng thấy bối rối.
Cảm giác bối rối lúng túng này làm anh có chút không quen, không hề thoải mái chút nào.
Anh vươn tay ôm cô vào lòng.
Không biết nói sao, anh đành hỏi: “Không khỏe sao?”
Cơ thể anh ôm trong tay không hề có sức sống.
Utah Tụng Hương rất không thích cảm giác này, thậm chí cực kỳ căm hận cảm giác này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]