“Bỏ qua danh phận Nữ hoàng và Phu nhân Thủ tướng, Tô Thâm Tuyết có thể là người phụ nữ đạt điểm A+. Điểm số này giống như một bài kiểm tra có điểm tối đa là một trăm hai mươi điểm, thì cô ấy đạt được một trăm mười lăm điểm. Không thể chấm một trăm hai mươi điểm được, bởi vì trên đời này chẳng ai hoàn hảo cả.” Lý Khánh Châu thành thật đáp.
Đương nhiên, Utah Tụng Hương không hài lòng với câu trả lời này. Anh hắng giọng nhấn mạnh hồi Tô Thâm Tuyết hai mươi tuổi...
“Hai mươi tuổi mà cô ấy đã nặng năm mươi hai cân.” Utah Tụng Hương nói sau khi suy nghĩ kỹ càng.
Đây là lần đầu tiên Lý Khánh Châu nhìn thấy một khía cạnh trẻ con của cấp trên mình. Giống như việc nhà tôi có nuôi một con mèo, tôi biết hết tính tình nó ra sao, chắc chắn không tốt đẹp như bạn nói đâu. Nhưng một khi bạn nói nó có điểm gì không tốt, anh ta sẽ bực tức mà tranh luận với bạn rằng, mèo của tôi, sao tôi không biết chứ, mèo nhà tôi cực phẩm luôn.
Thú vị thật!
Nói không chừng anh ta còn có thể chờ đợi được thấy một phương diện khác thú vị hơn của cấp trên mình.
“Thưa ngài, nếu ngài muốn nghe những lời khách quan hơn nữa...” Lý Khánh Châu ngừng lại một chút, “Nếu như Tô Thâm Tuyết là một món hàng được bày bán trên thị trường thì chắc chắn người ta sẽ tranh cướp nhau để mua cho bằng được.”
Được thôi, đã thế thì nói đơn giản dễ hiểu thôi vậy.
“Nếu bỏ qua thân phận Nữ hoàng cũng như Phu nhân Thủ tướng, sẽ có rất nhiều đàn ông vây quanh Tô Thâm Tuyết. Không chỉ chờ đợi để được hẹn hò với cô ấy thôi đâu. Dù cho cô ấy có nặng năm mươi hai ký đi nữa, thì những người đàn ông này cũng sẽ bảo bọc che chở cô ấy.”
Quả nhiên, những lời này đã khiêu khích sự giận dữ ở anh.
“Lý Khánh Châu, anh đừng quên, cô ấy là phụ nữ đã có chồng, hơn nữa!” Utah Tụng Hương nóng nảy cởi nút áo, “Tô Thâm Tuyết hiện giờ đã là Phu nhân thủ tướng, là người đã có gia đình!”
Chàng thanh niên trẻ Goran thật là thú vị.
“Thưa ngài...” Lý Khánh Châu từ tốn giải thích, “Là chính ngài bảo tôi hãy bỏ qua thân phận Nữ hoàng cũng như Phu nhân Thủ tướng của Tô Thâm Tuyết để đánh giá cô ấy theo góc nhìn của một người đàn ông mà.”
Anh gãi đầu, bước đi, được vài bước lại quay lại, đi đến trước mặt Lý Khánh Châu, cuối cùng mới nói: “Lý Khánh Châu, tôi rất nghi ngờ, không biết anh có đứng về phía Tô Thâm Tuyết hay không đấy.”
“Thưa ngài, ngài cũng rất rõ, tiền lương hàng tháng của tôi đến từ Văn phòng Thủ tướng chính phủ, chứ không phải Văn phòng Nữ hoàng.”
Chàng trai trẻ Goran khẽ cau mày, vẻ mặt bất mãn, “Tô Thâm Tuyết có gì tốt chứ.”
Cố nén cười, Lý Khánh Châu nhẹ giọng đáp: “Khuôn mặt thiên thần, còn dáng người… ma nữ.”
Chàng trai trẻ Goran tuôn ra một tràng chửi thề khó nghe. Sau khi xả hết, anh cứ thế cướp lấy điếu thuốc trên tay Lý Khánh Châu, chĩa đầu thuốc về phía anh ta: “Chuyện vớ vẩn này sẽ không có lần thứ hai đâu.”
Câu này có ý muốn nói, tìm đến anh ta để tán gẫu là vớ vẩn sao?
Lý Khánh Châu dõi mắt nhìn theo bóng dáng vội vàng rời đi của Utah Tụng Hương. Cho đến khi anh khuất dạng, Lý Khánh Châu mới sực nhớ ra mình còn chưa nói cho anh biết chuyện của Tang Nhu.
Sắp xếp chỗ ở cho Tang Nhu thế nào?
Quay lại phòng y tế, Lý Khánh Châu nhận được một cuộc điện thoại từ bộ phận Tài chính – kế toán, thông báo tiền lương tháng này của anh ta bị trừ một nửa với lý do trễ nải nghiêm trọng trong công việc.
Cấp trên của anh ta quả thật là một người thù lâu nhớ dai. Cựu Cố vấn thứ nhất của Thủ Tướng – Kim Jena vẫn đang bị quản thúc tại một căn hộ rộng hai trăm mét vuông không thể đi đâu được.
Khoảng ba rưỡi chiều, không ít người trên đường Jose nhìn thấy chiếc xe của Thủ tướng chạy trên làn đường ưu tiên.
Chuyện xe riêng của Thủ tướng chạy trên làn đường ưu tiên cũng không có gì là lạ. Điều khiến mọi người phải chú ý là chiếc xe đang chạy ngon trớn thì đột ngột dừng lại. Chàng trai trẻ từ trong xe bước ra, băng qua vạch kẻ trắng, vẫy tay bắt một chiếc taxi, chạy về hướng ngược lại với Số Một đường Jose.
Định thần nhìn lại, mọi người mới nhận ra người vừa cùng đợi taxi với mình chính là Thủ tướng.
Xem ra, trên mạng lại được một phen xôn xao rồi.
Nhìn thẳng vào ống kính, mỉm cười, Tô Thâm Tuyết cũng không biết đây là lần thứ bao nhiêu mình mỉm cười rồi. Sau khi chụp ảnh tập thể xong, bọn trẻ đề nghị được chụp riêng với Nữ hoàng.
Chuyện nhỏ, cô lại nhìn vào ống kính, nở nụ cười biểu tượng tiêu chuẩn.
“Nữ hoàng, người ấm áp dịu dàng y như trong tưởng tưởng của cháu vậy.” Đứa trẻ lớn nhất đỏ mặt bày tỏ.
“Cảm ơn cháu.” Cô chỉnh lại tấm thẻ tham quan cho đứa bé.
Ba giờ bốn mươi phút, bọn trẻ lưu luyến không muốn rời đi.
Cô lại mỉm cười, bắt tay đừng em một và nói tạm biệt.
Lúc này phòng làm việc mới yên tĩnh trở lại.
Tô Thâm Tuyết ra hiệu ý cho Hà Tinh Tinh đưa hai thị vệ lui ra ngoài.
Hà Tinh Tinh vẫn chưa quên chuyện lần trước, khẽ nhìn cô, do dự một lát, hỏi cô có cần gọi bác sĩ không.
“Không cần đâu, không phải gọi, tôi không sao.” Cô đáp.
Cửa phòng làm việc đóng lại, nụ cười trên môi Tô Thâm Tuyết vụt tắt.
Người ta cười vì thấy vui vẻ, còn với cô, mỉm cười là một phần công việc.
Suốt nửa tiếng qua, công việc này khiến cô cảm thấy mỏi mệt và kiệt sức.
Trên tay Tô Thâm Tuyết lúc này là tấm thiệp thủ công bọn trẻ tự làm để dành tặng cô, trên đó vẽ hình cô và Utah Tụng Hương đang nắm tay nhau. Có lẽ cô nên để tấm thiệp vào ngăn kéo, mắt không thấy thì tim không đau.
Nhưng mà không, đôi mắt cô lại cứ chăm chú ngắm nhìn tấm thiệp.
Càng nhìn càng thấy bực bội, cơn giận lan ra từ từng đầu ngón tay.
Bên ngoài lại vang tiếng gõ cửa, Tô Thâm Tuyết cũng chẳng màng tới. Có lẽ Hà Tinh Tinh không yên tâm khi thấy sắc mặt không được tốt của cô, chắc là muốn đến hỏi xem cô có cần gọi bác sĩ hay không.
“Đã nói rồi, tôi không sao.” Tô Thâm Tuyết không thèm giữ hình ảnh nữa, giọng nói thoáng chút bực bội, “Tôi muốn được ở một mình.”
Nhưng tiếng mở cửa vẫn vang lên. Hà Tinh Tinh càng ngày càng không coi lời cô nói ra gì rồi.
Cô tức tối quay phắt lại: “Hà Tinh Tinh, tai cô...”
Vừa nhìn thấy bóng dáng đứng giữa cửa, cô tức khắc im bặt.
Không phải Hà Tinh Tinh, mà là Utah Tụng Hương.
Đây là khuôn mặt mà cô không hề muốn nhìn thấy.
Cô bước phăm phăm đến trước mặt trước mặt Utah Tụng Hương rồi mới dừng lại, không kiêng nể gì hết, giận dữ ném chiếc thiệp trên tay về phía anh một cách dứt khoát “Đi ra, đi!”
Khoảng cách hai người khá gần, khuôn mặt tái nhợt của cô phản chiếu trong đáy mắt anh. Cô cũng không biết khuôn mặt nhợt nhạt đó có tràn đầy nỗi bi thương và phẫn nộ hay không.
Ngoài hình ảnh phản chiếu khuôn mặt nhợt nhạt của chính mình, cô còn thấy được sự thương hại ánh lên trong mắt anh.
Không, cô không cần sự thương hại.
Cô ra sức đẩy anh, cố gắng để anh tránh khỏi tầm mắt mình: “Đi ra, ra ngay cho tôi!”
Utah Tụng Hương nói y hệt Hà Tinh Tinh: “Có cần gọi cho bác sĩ không?”
Đi luôn đi, đừng giả nhân giả nghĩa nữa.
Cô mím chặt môi. Lúc này cô không chỉ không muốn nhìn thấy anh, mà ngay cả nói với anh một câu cô cũng không muốn, cũng không muốn nghe anh nói bất kỳ điều gì.
Cô gắng sức đẩy anh, nhưng mà, sức lực của cô chẳng làm anh xê dịch chút nào. Thậm chí, trong lúc nóng nảy hấp tấp, cô suýt chút nữa ngã nhào.
Anh không đi đúng không, vậy thì cô đi.
Tay vừa chạm lên nắm cửa, cơ thể cô đã bị một lực mạnh mẽ bao phủ. Chẳng lẽ người này muốn ôm cô sao? Thật là nực cười! Sao anh dám? Cô ra sức vùng vẫy trong tuyệt vọng, đến mức kiểu tóc vốn dĩ đã bị xõa rối tung lại càng rũ rượi. Người này lại mắc thêm một tội nữa rồi. Sao anh dám làm thế cơ chứ? Sao anh dám đeo nhẫn lên ngón tay áp út của một cô gái khác, rồi lại muốn ôm cô? Sao anh dám khiến cho kiểu tóc cũng như sắc mặt cô trở nên khó coi thế này?
Chết tiệt, sức lực của cô vẫn không lại với anh.
Vật lộn một hồi, cô không chỉ thất bại trong việc đẩy anh ra, mà còn bị khóa chặt giữa anh và cánh cửa.
Anh nhìn cô, cô trợn mắt trừng lại.
“Thâm Tuyết.”
“Đừng gọi tôi.”
“Tô Thâm Tuyết.”
“Đừng có gọi tôi.”
“Tô Thâm Tuyết, em nghe anh nói…”
“Im đi, im ngay đi, im đi, im đi, tôi chẳng muốn nghe gì hết!” Cô như một đứa bé hư quấy khóc, lớn tiếng la hét, cố gắng dùng giọng của mình lấn át đi lời nói của anh. Đây là cách duy nhất cô có thể nghĩ ra để không phải nghe thấy anh gọi tên cô, để không phải nghe những lời anh nói. “Utah Tụng Hương, tôi bảo anh im đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, cũng không muốn nghe thấy giọng anh. Tôi càng ghét anh gọi tên tôi…ư… ừm…”
Những lời nói tức giận cô muốn quăng ra lại biến thành những âm thanh ú ớ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]