Màu đen là trần xe, màu đỏ là vải nhung trang trí buồng xe. Bây giờ cô đang ở trong xe sao? Chỉ trong chớp mắt, Tang Nhu đã biết mình đang ở trong một chiếc xe xa hoa.
Bên tai vang tiếng…
“Tỉnh rồi sao.”
Là giọng của anh trai. Cô vui vẻ tìm người vừa nói.
Tang Nhu không thể tìm ra người lên tiếng, ánh mắt cô chỉ thấy một chàng trai trẻ điển trai không tì vết, anh cũng đang nhìn cô.
“Anh là ai?” Cô ngơ ngác hỏi.
“Tỉnh lại chậm mười phút so với dự tính.” Giọng nói quen thuộc nhưng khuôn mặt lại hoàn toàn xa lạ.
“Quý ngài, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.” Cô nhìn khuôn mặt ấy không chớp mắt. Cô không hề muốn thừa nhận rằng cô bị hấp dẫn bởi khuôn mặt đó. Bây giờ cô nhìn chằm chằm anh là chuyện vô cùng dễ hiểu, người đời hoàn toàn bất lực trước những thứ đẹp đẽ. Cô lẩm bẩm hỏi, “Anh là ai?”
Dù cau mày trông anh vẫn rất đẹp.
Anh cau mày nói: “Nhóc con, mới bị tiêm một nhát đã quên mất ân nhân đưa em khỏi nơi quỷ quái kia rồi, hử?”
Cô không quên, tuy vẫn là giọng nói của người đàn ông đó, nhưng dáng vẻ thì không phải. Đúng rồi, anh ấy có râu, còn mặt người này lại nhẵn nhụi.
“Râu của anh đâu?” Cô ngây ngô hỏi.
“Trên đời này có một kỹ xảo mang tên hóa trang.” Anh hờ hững nói.
Thì ra là vậy, cho nên…
“Vậy bây giờ là khuôn mặt thật của anh sao?” Cô nhìn mặt anh chăm chú.
Anh phớt lời, nói giọng ra lệnh: “Quay mặt ra ngoài cửa xe đi.”
Anh đang thể hiện anh không thích cô nhìn mặt anh chằm chằm như vậy.
Bình thường Tang Nhu không hề có cảm giác với trai đẹp, nhưng đây là lần đầu cô thấy khuôn mặt phái nam đẹp đến vậy. Vì đẹp nên cô nhìn nhiều hơn mấy lần.
Tang Nhu quay mặt ra ngoài cửa sổ xe theo ý anh.
Ngoài cửa sổ xe…
Ban đầu, Tang Nhu còn tưởng là ảo giác, khi định thần nhìn lại, hết thảy trước mắt là sự thật.
Ngoài cửa sổ xe là con đường tuyệt đẹp, bầu trời, cây xanh, cửa hàng, công viên, bức tượng, đài phun nước, từng dải cầu vồng lơ lửng giữa vòi phun nước và mặt đất. Cảnh tượng như cõi tiên trong giấc chiêm bao.
Giữa khung cảnh mộng mơ, hai bên đường có những người ăn mặc đẹp đẽ, tay cầm hoa vẫy tay với họ. Càng nhìn Tang Nhu càng cảm thấy đúng là họ đang vẫy tay với hai người.
Họ vừa vẫy tay vừa hoan hô, đặc biệt là phái nữ. Khuôn mặt ai ai cũng mang vẻ mừng vui.
“Anh trai.” Cô nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, “Họ đang vẫy tay với chúng ta à?”
Không khí buồng xe lập tức trở nên kì lạ.
Lát sau.
“Anh trai?”
Nghe giọng điệu này, cứ như cô mới là người hời hợt vậy.
Cô quay lại.
Anh rất thích cau mày.
Anh không cho cô cơ hội kêu ca, hỏi: “Em tưởng anh là anh trai của em à?”
Đương nhiên rồi.
Tang Nhu bóp ngón tay: “Anh gọi em là Tiểu Nhu. Trên đời này chỉ có hai người biết và gọi em Tiểu Nhu. Một người là mẹ… nhưng mẹ không còn nữa rồi…”
Nghĩ đến đây, cô lại thấy buồn.
Cô lên án: “Tại sao bây giờ anh mới xuất hiện?”
Mấy phút sau, xe lái vào con đường được những cây cao chọc trời bao phủ. Anh nói: “Dừng xe.”
Chiếc xe dừng lại theo lệnh anh. Thật kỳ diệu, không biết có phải xe không người lái trong truyện hay không.
Tang Nhu lập tức biết rằng đây không phải xe không người lái. Đằng trước xe có buồng lái, tài xế mặc đồng phục bước ra khỏi ghế lái.
Dừng lại cùng họ còn có bốn chiếc xe khác, đằng trước hai chiếc đằng sau hai chiếc. Bốn chiếc xe đó còn có mấy chục người đàn ông lực lưỡng mặc áo đen và tai nghe an ninh. Nhìn vô cùng hoành tráng.
Tang Nhu khẳng định thêm lần nữa, anh trai mình là người có máu mặt.
Tiếng “Nghe đây” nghiêm túc làm Tang Nhu thôi mơ màng.
“Nghe đây, nhóc, anh không phải anh trai của em.” Anh nói với cô.
Mới có hai phút mà anh đã nói hết mọi chuyện, thậm chí kể rõ cô đã đến đây bằng cách nào.
Anh không phải là anh trai của cô!
Anh được anh trai nhờ đưa cô trở về từ tay những kẻ nọ. Khách sạn ở Ankara, cô lên cơn nghiện, bác sĩ tiêm cho cô một mũi. Cô đã ngủ ba mươi mấy tiếng đồng hồ.
Bây giờ, quốc gia cô đang đặt chân lên mang tên Goran.
Goran? Tang Nhu thầm cảm thán. Mấy tháng trước, cô đã nhìn thấy đất nước đẹp như cõi tiên trên poster quảng cáo ở sân bay. Khi ấy, một người bạn hỏi cô muốn đến nơi nào nhất, cô chỉ tay vào poster trên đỉnh đầu. Poster bằng nhiều thứ tiếng ấy viết rõ: Goran.
Nhưng bây giờ không phải là lúc cô thảo luận về đến nước Goran ấy. Cô phải làm rõ ràng vài chuyện.
“Anh thật sự không phải anh trai của em?” Cô hỏi.
“Ừ.”
“Vậy bây giờ anh trai của em ở đâu?” Điểm quan trọng thứ hai.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]