Chương trước
Chương sau
“Có người muốn gặp em.”

Tài xế quay về xe.

Tang Nhu phát hiện xe đi cùng họ đều cắm cờ.

Khoảng mười giờ sáng, năm chiếc xe ở chạy trên con đường nhựa rợp bóng cây xanh.

Trên đường không còn xe cộ nào khác, hai bên là hàng cây cao cô chưa từng được thấy. Cành lá đã được cắt tỉa tỉ mỉ, bao phủ con đường thẳng tắp bằng hành lang thiên nhiên xanh mướt hình người. Trong sắc xanh chiếm trọn tầm mắt ấy, có con chim với bộ lông rực rỡ bay từ chạc cây bên này sang chạc cây bên kia.

Thật đẹp, hệt như chốn bí mật ngằm ngoài thế giới.

Xuyên qua kẽ hở giữa cành cây, Tang Nhu nhìn thấy tường bao và mái nhà hình chóp màu trắng sữa trên bãi cỏ xanh thẳm, dần dần còn thấy tường nhà vờn quanh bởi lớp sương mỏng manh.

Cơn gió thổi qua, lớp sương tan dần, dưới mái nhà hình chóp màu trắng sữa là tòa tháp màu xám xanh mọc lên từ mặt đất. Dưới ánh mặt trời sáng rõ, nơi ấy sừng sững và hùng vĩ như một tòa lâu đài.

Tang Nhu chợt nhớ tới một chuyện.

Một chuyện rất quan trọng.

Tiếng “quý ngài” giòn giã từ miệng cô còn lọt tai hơn cả tiếng “anh trai.”

Tang Nhu phải thừa nhận, từ khoảnh khắc biết anh không phải “anh trai” mình, cô không hề thấy tiếc nuối. Không chỉ vậy, cô còn có cảm giác như trút được gánh nặng.

Hiện giờ, Tang Nhu không muốn tìm hiểu xem tại sao lại vậy. Bây giờ…

“Quý ngài, có thể nói cho em biết tên của anh không?” Lúc hỏi, một luồng sáng rọi thẳng vào mắt Tang Nhu.

Thứ rọi thẳng vào mắt cô là… chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh.

Chiếc nhẫn được làm bằng chất liệu gì vậy? Tại sao nó lại sáng chói mắt đến vậy? Tại sao anh lại đeo nhẫn trên ngón áp út?

Trước kia không có, rõ ràng là không có mà.

Tránh khỏi luồng sáng ấy, cô lẩm bẩm hỏi: “Quý ngài, anh tên là gì?”

“Utah Tụng Hương.”

Tô Thâm Tuyết không nhớ nổi mình đã nhìn ra cổng lần thứ bao nhiêu rồi. Hôm nay là sinh nhật của Jose Stan - lãnh tụ tinh thần của Goran.

Đối với Goran, ngày sinh nhật của Jose Stan quan trọng gần bằng ngày Quốc khánh.

Bằng trí tuệ và tầm nhìn của mình, Jose Stan đã kiến tạo vương quốc Goran như hiện tại. Ông không chỉ có tài lãnh đạo, mà còn có thiên phú về kiến trúc. Bản thiết kế Cung điện Jose cũng từ tay Jose Stan mà ra.

Nhưng ông không thể tận mắt chứng kiến ngày hoàn thành Cung điện Jose.

Để tưởng niệm ông, người Goran đã gọi cung điện với diện tích một nghìn một trăm hai mươi héc ta này là Cung điện Jose. Con phố chính của thành phố Goose cũng được đặt tên là đường Jose. Tro cốt của Jose Stan được rắc tại hồ Star Moon - nơi ông thích nhất.

Sau khi ông mất, người Goran tổ chức hoạt động tưởng niệm vào đúng ngày sinh nhật ông.

Nghi thức tưởng niệm được sắp xếp vào mười giờ rưỡi.

Bây giờ đã là mười giờ mười phút. Người dân, các đoàn thể xã hội, nghị sĩ đã có mặt đông đủ để tưởng nhớ vị lãnh tụ tinh thần của Goran, chỉ còn vắng một người, chính là Thủ tướng đương nhiệm của quốc gia này.

Khoảng chín giờ rưỡi, Tô Thâm Tuyết và Utah Tụng Hương đã gọi điện cho nhau. Anh nói anh sẽ đến đúng giờ.

Ngài Thủ tướng thật sự bận rộn, vừa kết thúc mỹ mãn chuyến công du mùa Xuân đã phải đến Cung điện Jose mà không được ngơi nghỉ. Từ Ankara đến thành phố Goose mất mười mấy tiếng máy bay, quá vất vả.

Đương nhiên người dân Goran không biết, trong chuyến công du mùa Xuân này, ngài Thủ tướng của họ đã làm một chuyện rất quan trọng. Đó là chuyện còn nhọc lòng hơn cả những mánh khóe kín đáo dùng để đối phó với các nhân vật quan trọng ở các nước. Từ khi Utah Tụng Hương chính thức tuyên bố đã kết thúc chuyến công tác, thần kinh Tô Thâm Tuyết luôn trong trạng thái căng thẳng tột độ.

May mà anh đã trở về an toàn.

Anh không chỉ trở lại an toàn, còn dẫn được em gái của Tang trở về.

Còn… còn chưa phải động đến một xu tiền thuế của người dân Goran.

Nghĩ vậy, Tô Thâm Tuyết thầm bật cười.

Lại mấy phút nữa.

Cô lại nhìn ra cổng.

Rất nhanh, xe riêng của Thủ tướng sẽ xuất hiện ở cánh cổng ấy, cùng với em gái của Tang.

Cô nhóc có sức sống mãnh liệt mà Utah Tụng Hương vẫn nói.

Trong cuộc gọi lúc chín giờ rưỡi, Tô Thâm Tuyết đã không giấu nổi tò mò, hỏi chuyện liên quan đến Tang Nhu.

“Đó là một đứa nhóc có sức sống mãnh liệt.” Utah Tụng Hương hờ hững nói vậy.

Đứa nhóc?

Cách gọi này hơi giống cách gọi chó con mèo con trong nhà.

Tô Thâm Tuyết hơi tò mò.

“Đứa nhóc” mà Utah Tụng Hương nói rốt cuộc nhỏ đến mức nào?


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.