Chỉ chốc lát sau, xe tải đã dừng lại trước một lều trại. Sau đó, mười mấy người đàn ông mặc quân phục của lực lượng phiến quân cũng lục tục leo lên xe. Theo sự ra hiệu của người đàn ông đã kéo mình lên xe, Tang Nhu chuyển sang ngồi giữa anh ta và người đàn ông kia.
Xe tải tiếp tục đi về phía trước. Từ cuộc hội thoại của những người trên xe, cô mới biết, những người này đều là những binh sĩ phiến quân bị bắt nhầm.
Chiếc xe tải này cũng được dùng để đón bọn họ trở về nơi đóng quân.
Khi xe tải dừng lại ở trạm kiểm soát, người trong buồng lái đang trao đổi với thành viên chịu trách nhiệm kiểm tra. Tiếng súng nổ chợt vang lên cách đó không xa. Có lẽ họ đã phát hiện ra có một cô dâu Jihad mất tích rồi, phải bắn súng chỉ thiên để báo động. Trước tình hình này, trái tim Tang Nhu như vọt lên đến cổ họng, cánh tay đang giấu dưới ống tay áo cũng bắt đầu run lẩy bẩy.
Đúng lúc này, một đôi tay chợt đặt lên tay cô.
Cô ngẩng đầu nhìn lên, đôi tay đó không phải của “người đàn ông kia” mà là của người đã kéo cô lên xe.
Tang Nhu thở dài.
May mà người phụ trách kiểm tra xe tải của tổ chức chỉ đếm đầu người những ai có mặt trên thùng xe chứ không kiểm tra cụ thể. Sau khi đếm xong, người đó nhận lấy điếu xì gà từ tài xế rồi ra hiệu cho xe đi tiếp.
Xe tải dần lướt qua phòng tuyến canh gác.
Lẫn trong tiếng ồn phát ra từ xe tải, khu thôn xóm chìm trong tro bụi càng lúc càng trôi xa, càng lúc càng nhỏ dần, cuối cùng khuất bóng hẳn. Chỉ chốc lát sau, xe tải rẽ vào khe núi, thẳng tiến về nơi đóng quân của lực lượng phiến quân.
Ba người không nán lại nơi đóng quân mà đổi sang một chiếc xe địa hình để tiếp tục hành trình.
Tang Nhu và hai người đàn ông ngồi xe địa hình rời khỏi nơi đóng quân của lực lượng phiến quân. Khi tiến vào khu vực thị trấn nhỏ, họ lại đổi sang một chiếc xe địa hình khác. Lần này, người chịu trách nhiệm lái xe là người đàn ông đã kéo cô lên xe, còn cô và “người đàn ông kia”… À không, là anh trai mới phải.
Là “anh trai“.
Tang Nhu biết họ đã tới gần ranh giới an toàn. Có nghĩa là, rất nhanh nữa thôi, cô sẽ có thể nhận lại người thân. Còn giờ đây, cô phải chuẩn bị sẵn tinh thần thật tốt.
Lúc này, người đàn ông đã kéo cô lên xe đang lái xe, cô và “anh trai” thì ngồi ở ghế sau. Chiếc xe địa hình màu xám đậm rời khỏi thị trấn nhỏ, di chuyển về phía đường đất có cắm mốc khu vực biên giới giữa Thổ Nhĩ Kỳ và Syria.
Từ đầu đến cuối, “anh trai” cô vẫn nhắm mắt ngồi yên với tư thế vô cùng ngay ngắn.
Có lẽ chuyện này đã khiến anh tốn rất nhiều sức lực đúng không? Dù sao đi nữa, cũng không có mấy người dám giao thiệp với đám người đó. Trên đời này, không có kẻ nào mà bọn chúng không dám giết, bất kể là người thường, quan chức, người già, trẻ nhỏ, phóng viên nổi tiếng hay thành viên trong các tổ chức từ thiện… Tất cả đều phải bỏ mạng dưới nòng súng của chúng.
Thật may, thật may mắn quá!
Cũng như mẹ đã từng nói, linh hồn mẹ lúc nào cũng ở bên bảo vệ hai anh em họ.
Đến giữa trưa, chiếc xe đã đến biên giới Thổ Nhĩ Kỳ và Syria.
Cả đoạn đường đều vô cùng thuận lợi. Sau khi dễ dàng vượt qua biên giới Thổ Nhĩ Kỳ – Syria, ba người họ cùng leo lên một chiếc máy bay trực thăng đã chờ sẵn ở trạm dừng chân.
Suốt cả hành trình, từ xe tải đến xe địa hình rồi đến máy bay trực thăng, mãi đến khi ngồi trên máy bay nhìn núi non thôn xóm bên dưới, Tang Nhu vẫn có cảm giác như mình đang nằm mơ.
Đây là một giấc mơ ư?
Cô nhéo mạnh bắp đùi mình.
Đau quá đi mất…
Cô đau đến nhăn mặt, lại nhác thấy một đôi mắt thấp thoáng ý cười.
Lần này, đúng là “anh trai” thật rồi.
Dưới ánh sáng mặt trời ban trưa chói mắt đến vô cùng, cô thoáng nhìn thấy sắc xanh olive nhàn nhạt trong đáy mắt anh.
Nếu vậy, người tối qua đỡ cô bên đống lửa đúng là anh thật rồi. Tang Nhu chợt cảm thấy lòng mình rối bời.
Dường như đọc được suy nghĩ tận sâu bên trong cô, anh cất tiếng: “Không phải đang nằm mơ đâu.”
Đúng vậy, không phải cô đang nằm mơ.
Nghĩ đến đây, cô cười ngu ngơ với anh, rồi lại hỏi: “Chúng ta đang đi đâu vậy?”
Người đàn ông đối diện đang nhìn cô, ánh mắt như đang tìm tòi điều gì, sau đó lại nói: “Cười lên trông chẳng ngọt ngào tẹo nào.” Giọng anh có vẻ chê bai.
Cười lên trông chẳng ngọt ngào tẹo nào, đây là một địa danh nào đó à?
“Chúng ta chuẩn bị đến một nơi tên là ‘Cười lên trông chẳng ngọt ngào tẹo nào’ đấy ư?” Tang Nhu tò mò.
Câu hỏi này của cô khiến người kia chỉ biết vỗ trán, còn người đàn ông đã kéo cô lên xe thì phì cười.
“Chúng ta không đến ‘Cười lên trông chẳng ngọt ngào tẹo nào.’” Người đàn ông đã kéo cô lên xe cười nói, “Chúng ta sẽ đến Ankara*.”
(*) Ankara: Thủ đô của Thổ Nhĩ Kỳ.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó, chúng ta sẽ đến quốc gia không có mùa đông giá lạnh.”
Một đất nước không có mùa đông là một đất nước như thế nào? Tuy vậy, thắc mắc này của cô đã nhanh chóng bị một vấn đề khác thay thế: Đôi mắt người kia có sắc xanh olive.
Theo lý thuyết, hai người họ đang mang dòng máu Đông Phương thuần khiết, vậy thì tại sao trong đôi mắt anh lại có pha màu olive cơ chứ?
Trong lúc vẫn mải mê nghĩ ngợi, Tang Nhu nhìn thấy một thành phố với tường trắng và ngói đỏ rải rác khắp một vùng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]