Vừa quay đi, cô đã bị người kia kéo giật lại, lạnh nhạt nói: “Cô định làm gì?”
Tang Nhu sờ sờ mặt, rồi lại chỉ lên chăn đệm ngay ngắn trên giường, lắp bắp nói: “Một lúc nữa mấy người họ sẽ đến dọn phòng… Phải tạo ra cảnh tượng… có vẻ kịch liệt một chút, nếu không… Nếu không, có lẽ họ sẽ nghi ngờ…”
Nghe thấy thế, người đàn ông mới thả tay ra.
Tang Nhu vội vàng chạy đến bên giường, xới tung chăn đệm như thể một trận chiến trai gái cuồng nhiệt đã diễn ra trên chiếc giường này đêm qua. Làm xong, cô nhác thấy chiếc áo choàng trùm đầu màu đen đang nằm trên đất, để lộ ra chiếc mặt nạ Zorro bên dưới. Sau một lúc chần chừ, cô vơ lấy áo choàng và mặt nạ, cầm chặt.
Ngay sau đó, ánh mắt cô lại chạm phải chiếc nhẫn làm bằng đồng hỗn hợp không chút thu hút kia. Dù vậy, cô lại không chút do dự nắm chặt chiếc nhẫn, cúi đầu bước đến sau lưng người đàn ông kia.
Cũng không biết vì sao, khi siết chặt chiếc nhẫn trong tay, cô lại chợt cảm thấy vô cùng chột dạ, thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn người kia.
Cứ thế, Tang Nhu cúi đầu, đi theo người đàn ông kia rời khỏi nơi “động phòng“.
Trời còn chưa sáng hẳn, trên hành lang vẫn còn mấy đôi nam nữ, đa số đều trong tình trạng quấn quýt nhau không rời.
Dưới sự hướng dẫn của mấy thành viên trong tổ chức, hai người rời hành lang, đi đến khu vực bãi tập thoáng đãng.
Số lượng thành viên của tổ chức ở nơi này đông hơn hẳn, một tên trong số đó đang nhìn chằm chằm hai người. Sau khi nghĩ ngợi một lúc, Tang Nhu nhẹ nhàng luồn tay mình vào khuỷu tay của người bên cạnh, thầm nghĩ, khoảng cách của cô và anh có hơi xa, như vậy rất dễ khiến người khác nghi ngờ.
Khi người đàn ông muốn kéo tay cô ra khỏi khuỷu tay mình, cô khẽ nói bên tai người nọ: “Tin tôi đi.”
Trước ánh mắt mấy gã trong tổ chức, hình ảnh cô nói khẽ vào tai người đàn ông bên cạnh đã trở thành cảnh đôi nam nữ thì thầm tai nhỏ với nhau.
Cứ thế, cô kéo tay anh rời khỏi bãi tập. Lúc này, chiếc xe đưa các chú rể tham gia hôn lễ tập thể hôm qua quay về tiền tuyến hiện đang dừng trước cửa thôn.
Đa số nhà dân ở khu vực này đã bị lửa đạn tàn phá thành từng đống đổ nát, dù có may mắn tránh được thì cũng cảnh nhà cửa tan hoang trống không. Dưới sắc trời còn nhá nhem tối, thôn xóm mấy nghìn hộ dân này không khác gì một ngôi làng hoang.
Thành viên chịu trách nhiệm áp tải ra hiệu cho họ. Hai người lúc thì giẫm lên đống đổ nát, lúc thì đi vào trong ngõ nhỏ.
Hướng đi bên trong ngõ không theo bất kỳ quy tắc nào, còn thường xuyên bị bùn đất và gạch ngói rơi vỡ chặn đường. Người đàn ông kéo Tang Nhu đi vào ngõ. Ngoài hai người, gã kia còn phải chú ý một đôi khác. Sau một đêm gần gũi, hiển nhiên hai người kia đã bước vào giai đoạn tình cảm mặn nồng, suốt đường đi cứ ôm ấp tới lui, trong khi Tang Nhu và người đàn ông bên cạnh lại không thể làm như vậy được. Nhưng nếu cứ thế sẽ khiến người ta nghi ngờ… Ấy vậy mà, khi cô chỉ vừa nghĩ đến đây, người đàn ông bên cạnh đã ôm chặt cô vào lòng.
Trong lúc cô còn đang kinh ngạc không thôi, người kia đã đè cô lên bức tường của một hộ dân.
Người này đang định làm gì, tư thế này, rõ ràng là…
Người đàn ông này muốn hôn cô.
Sao lại thế được? Nhưng tiếng kêu chuẩn bị tràn ra khỏi cổ họng cô đã bàn tay của người kia bịt chặt.
Sau lưng hai người chợt vang lên tiếng chửi rủa. Rõ ràng gã áp tải của tổ chức đã bị hai người họ và đôi nam nữ còn lại làm cho khó chịu, nhưng vào những lúc như thế này lại không tiện phá đám.
Người đàn ông thả lỏng tay ra, môi cô lập tức bị phơi bày trong không khí, cũng hiển hiện dưới ánh mắt anh… Đôi mắt anh khép hờ, quả thật rất giống với khúc dạo đầu trước khi hôn môi trong phim ảnh.
Thấy khuôn mặt của người đàn ông kia càng lúc càng gần, đầu óc Tang Nhu cũng dần trống rỗng.
Thời gian như đông cứng lại, lông mi cô run rẩy. Có nhiều lần, cô còn cảm thấy dường như lông mi mình đã cọ lên làn da của người đàn ông đối diện.
Không có nụ hôn nào rơi xuống như cô nghĩ, chỉ có tiếng bước chân giẫm lên gạch ngói vỡ trên nền đất đi xa dần.
Đúng lúc này, cổ tay Tang Nhu chợt bị tóm chặt, cô bị kéo vào một nhà dân gần đó, dường như cuối cùng cũng đã hiểu ra điều gì.
Cô tập trung tinh thần chạy thật nhanh, không dám ngơi nghỉ phút giây nào, chỉ biết bám sát sau người đàn ông phía trước, bên tai ù ù tiếng gió.
Đó chính là những cơn gió đưa cô đi về phía con đường tự do.
Trong tiếng gió vù vù, trước mắt hai người chợt xuất hiện một cánh cửa đi vào địa đạo, không khác gì điều kỳ diệu trong thế giới phép thuật.
Tang Nhu rất muốn cười khanh khách, nhưng bây giờ không phải lúc cười to.
Hai người xông vào đường hầm, cùng tiến thẳng về con đường phía trước.
Anh không cho cô biết lý do, cô cũng không hề hỏi.
Tại giây phút này, hai người họ như không còn bất cứ liên quan nào với thế giới này nữa.
Điều duy nhất mà họ cần làm lúc này là đi về phía trước, liên tục tiến thẳng về con đường trước mặt.
Cuối cùng, lối ra của đường hầm cũng rọi đến luồng ánh sáng chói chang.
Cuối cùng, đầu ngón tay cô cũng đã có thể chạm vào tia sáng trước mặt, cả gương mặt cũng được đắm chìm trong ánh sáng rực rỡ.
Bầu trời mông mênh rộng lớn, làn gió ùa đến từ phía đối diện khiến vạt áo dính đầy bùn đất của Tang Nhu bay phấp phới, ngay cả hai chân cô cũng lấm lem cát bụi, đôi mắt long lanh nước nhìn về phía không gian rộng mở phía trước.
Đúng lúc này, có người gầm lên với cô: “Còn ngẩn người ra đó làm gì?”
Tang Nhu bừng tỉnh, vắt chân lên cổ mà chạy.
Bức tường loang lổ vết đạn dần tụt lại đằng sau, cuối đường hầm trước mắt chính là sắc trời lờ mờ sáng.
Trong sắc trời nhá nhem, một chiếc xe tải đang đỗ lại, một người đàn ông đang đứng trên thùng xe còn không ngừng vẫy tay về phía hai người.
Cô để mặc nước mắt tuôn rơi trên mặt mình, đôi chân như được gắn thêm mô tơ, chỉ trong chốc lát đã chạy đến bên chiếc xe tải kia, không chút do dự vươn tay mình về phía người đang đứng trên thùng xe. Tuy vậy, cô quá thấp, dù đã kiễng chân hết cỡ vẫn không thể đưa tay mình cho người đàn ông đang đứng phía trên.
Trong lúc đang sốt ruột không biết phải làm sao, cô đã được người khác nhấc lên từ đằng sau.
Không cần quay đầu lại, Tang Nhu cũng biết người vừa nhấc mình lên là ai.
Người đàn ông đang đứng trên thùng xe tải túm được tay cô, vừa kéo vừa nâng mới có thể giúp cô leo được lên xe. Cô mới chỉ vừa dừng lại một lúc thì trước mắt đã có một bóng người lướt qua. Người đàn ông đang đứng bên dưới cũng đã nhảy lên xe.
Xe tải khởi động, hơi tròng trành một lúc rồi bắt đầu tiến về phía trước. Cùng lúc đó, người đã chờ sẵn trên xe ban nãy cũng lần lượt ném quần áo cho hai người.
Nếu Tang Nhu không đoán sai, thứ trong tay cô lúc này chính là quân trang của lực lượng phiến quân.
Cô dùng tốc độ nhanh nhất để mặc quân trang vào, nhét hết tóc của mình vào trong mũ, mà động tác của người đàn ông bên cạnh cô còn nhanh hơn hẳn.
Lúc này họ vẫn còn trong khu vực thuộc phạm vi khống chế của đám người kia. Hay nói cách khác, họ vẫn chưa an toàn thoát hiểm. Sau khi thay quân phục xong, Tang Nhu bắt chước hai người còn lại, ngồi xếp bằng trên thùng xe. Đây cũng là tư thế ngồi tiêu chuẩn của đàn ông Trung Đông.
Mông vừa chạm đất, cô đã đối diện với ánh mắt hài lòng. Đó là người đàn ông vừa kéo cô lên xe, trên người đang mặc quân phục của phiến quân, không thấy rõ mặt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]