Chương trước
Chương sau
Trong màn đêm u tối, anh buông thả hết lần này đến lần khác, theo sóng tình cất tiếng rên rỉ, “Thâm Tuyết, Thâm Tuyết yêu dấu.”

“Thâm Tuyết, Thâm Tuyết yêu dấu.” Ôm lấy cô, lần đầu tiên Utah Tụng Hương nghe thấy tiếng gọi xuất phát từ đáy lòng mình dành cho cô gái này.

Utah Tụng Hương tập trung nhìn ánh nắng ban mai ngoài cửa sổ.

Tại sao Tô Thâm Tuyết muốn đỡ miếng phô mai cho anh? Vấn đề làm anh cảm thấy nôn nao bất an đã có được lời giải đáp.

Anh rất hài lòng với lời giải thích này.

Bây giờ, cô đang ngủ ngon trong vòng tay anh.

Cô quá mệt rồi, chuyện xảy ra mấy tiếng trước là quá sức đối với cô.

Nắng sớm xuyên qua tấm rèm mỏng, rọi xuống người cô, tạo ra một vầng sáng lạ kỳ.

Không biết vầng sáng ấy đến từ nắng sớm, hay tỏa ra từ cô. Utah Tụng Hương ngắm nhìn cô gái trong lòng. Đây là lần đầu anh nhìn cô kỹ đến vậy, cũng là lần đầu tiên… anh ngắm nhìn cô chăm chú.

Lúc trước nhìn cô, lúc trước nói chuyện với cô, lúc trước gọi cô Thâm Tuyết, anh ít nhiều cũng có chút xao xuyến.

Phải hình dung kết quả ngắm nhìn lần đầu của anh như thế nào đây?

Mái tóc đen như gỗ mun, làn da trắng như tuyết, cùng với khuôn mặt thanh tú.

Ba đặc điểm kia là đã đủ để liên tưởng đến sự xinh đẹp rồi.

Cô có mái tóc dày, còn có vòng eo nhỏ nhắn không lấp đầy một vòng tay. Cô thỏa mãn mong ước của mọi đàn ông trên đời dành cho người tình trong mộng, nơi nào cần lớn thì lớn, chỗ nào cần nhỏ thì nhỏ.

Khoan đã, khi tập hợp những đặc điểm này lại, Tô Thâm Tuyết như một ảo ảnh.

Không, không, chắc hẳn là do cảm xúc áy náy sinh ra thôi.

Ấn tượng Utah Tụng Hương dành cho Tô Thâm Tuyết từ trước đến nay là: Có lẽ xinh đẹp, nhưng không hề dính líu đến “quyến rũ.”

Thở hắt ra một hơi, Utah Tụng Hương nhìn khuôn mặt Tô Thâm Tuyết thêm lần nữa.

Bây giờ, có lẽ anh khẳng định được rồi.

Ấn tượng “có lẽ xinh đẹp” từ trước đến giờ chắc gạch bỏ đi được rồi. Tô Thâm Tuyết xinh đẹp, nhưng không dính líu gì đến “quyến rũ.”

Làm gì có chuyện phụ nữ quyến rũ chảy cả nước miếng khi ngủ chứ.

Nữ hoàng chảy nước miếng ư?

Thật quá sức tưởng tượng.

Khoan đã, sao anh lại để cô nàng chảy nước miếng này nằm trên giường anh? Trong mơ hồ…

“Đồ khốn, anh có biết hôm nay là sinh nhật hai mươi bảy tuổi của em không?”

Được rồi, được rồi!


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.