Tiếng bước chân tiến gần về phía giường, Tô Thâm Tuyết nhanh chóng thu lại khóe miệng đang nhếch lên.
Bóng anh đổ ập xuống thay thế cho luồng sáng chói lóa đang chiếu vào mắt cô.
Cô cứ tưởng anh đến bên giường lấy đồ, nhưng chiếc bóng ấy cứ in mãi trên mắt cô không chịu rời đi.
Anh đang ngắm nhìn dáng vẻ say ngủ của cô sao? Ý nghĩ này khiến trái tim Tô Thâm Tuyết đập rộn rã.
Không được, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ bị phát giác đang giả vờ ngủ mất.
Cô chậm rãi mở mắt ra, ngay lập tức bắt gặp một khuôn mặt như cười như không.
Khuôn mặt cười như không chăm chú nhìn cô: “Tô Thâm Tuyết, anh biết em thức dậy từ lâu rồi.”
Cô khẽ hé miệng, chỉ có thể trưng ra nụ cười cứng ngắc gượng gạo.
“Nữ hoàng bệ hạ, Thủ tướng đã tự tay chuẩn bị bữa trưa cho Người rồi.” Utah Tụng Hương bắt chước giọng điệu của quản gia người Anh.
Bữa trưa? Xem ra giấc này cô đã ngủ khá lâu rồi.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng bộ dạng “thảm thương” phản chiếu trong gương khiến Tô Thâm Tuyết bất giác giơ tay lên che chắn.
Những phần da thịt lộ ra in đầy vết tích, nặng thì đã chuyển tím, nhẹ thì đỏ hồng loang lổ tím xanh, trông thật tàn tạ. Cô cụp mắt xuống, lát sau lại mở mắt ra, nhìn chòng chọc vào những dấu vết màu đỏ hồng, hai má dần đỏ ửng lên, khiến khuôn mặt cô không còn nhợt nhạt như trước nữa. Tô Thâm Tuyết ngắm nhìn chính mình trong gương. Rồi dần dần, ánh mắt cô không né tránh nữa. Dần dần, khóe miệng cô chợt cong lên.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Tô Thâm Tuyết hoảng hốt quay người khỏi chiếc gương lớn.
“Thâm Tuyết?” Tiếng gọi của Utah Tụng Hương vang lên từ bên kia cánh cửa phòng tắm, nhuốm vẻ gợi cảm quyến rũ.
Cô cười thầm, bóng dáng con trai trưởng nhà Utah in trên cửa kính phòng tắm, anh mở vòi nước, lớn tiếng đáp “Xong hết rồi.”
Phòng ăn được thiết kế hài hòa giữa sân vườn, không gian không rộng lắm, bàn ăn và sân được ngăn cách bởi một bức tường. Trong sân, ngoài bồn hoa nhỏ còn có bể thủy sinh. Cá trong bể bơi lội tung tăng, trên mặt nước cũng in bóng nền trời xanh cùng hoa cỏ trong vườn. Mỗi khi có cơn gió thổi tới, cảnh vật đẹp như một bức tranh phong cảnh sinh động.
Những món ăn Utah Tụng Hương đã chuẩn bị cho cô đã được bày biện trên mặt bàn. Người phục vụ cũng đứng bên cạnh chờ đợi.
Tô Thâm Tuyết chấm một miếng bánh mỳ vào món súp rau. Trong lúc đợi bánh mỳ ngấm súp, ánh mắt cô luôn dõi về phía cửa phòng ăn. Utah Tụng Hương đã phải chạy ra ngoài nghe đến cuộc điện thoại thứ tư rồi.
Mới chưa đầy hai mươi phút ăn trưa đã phải tiếp bốn cuộc điện thoại.
Cô ăn hết món súp, Utah Tụng Hương vẫn chưa quay lại, Tô Thâm Tuyết sai người phục vụ đưa tới cho cô tờ báo mới nhất trong ngày.
Tin tức nóng nhất, đáng chú ý nhất của Goran ngày hôm nay chính là Ba nghìn thanh niên thành phố Goose đã đệ đơn lên Văn phòng Thủ tướng chính phủ, yêu cầu Thủ tướng áp dụng hình phạt theo luật pháp với cậu thiếu niên đã ném phô mai vào Thủ tướng và Nữ hoàng, thay vì giao cậu ta cho Bộ An ninh.
Một số tin tức khác cũng cho hay, anh trai của cậu thiếu niên đó hiện đang theo học tại Đại học Goose đã đến số Một đường Jose lúc sáu giờ sáng hôm nay, yêu cầu được gặp Thủ tướng. Cha mẹ của cậu thiếu niên đó cũng đang vội vã trên đường đến thành phố Goose.
Trên các diễn đàn lớn cũng bắt đầu nổi lên một số bình luận về bài phát biểu đầy kiêu ngạo lạnh lùng của Thủ tướng đương nhiệm. Rất nhiều người tham gia bình luận chủ đề này. Còn những người trước kia bênh vực Thủ tướng thì chọn cách im lặng.
Tô Thâm Tuyết hỏi Lý Khánh Châu, anh ta cho biết phía Văn phòng Thủ tướng chính phủ cũng cảm thấy bất lực. Nguyên nhân là vì Thủ tướng đã tuyên bố không cần tốn công tốn sức để giải quyết những vấn đề như thế này. Cuối tuần này, Cục Thống kê sẽ công bố báo cáo về chỉ số tăng trưởng kinh tế. Đó là cách tốt nhất để trấn áp những kẻ muốn mượn gió bẻ măng lúc này.
Mãi cho đến khi bữa trưa sắp kết thúc, Utah Tụng Hương mới nghe xong điện thoại. Anh dường như quên mất vẫn còn một phần ba bữa trưa chưa ăn xong, cứ đứng mãi ở lối đi giao giữa phòng khách và sân trong.
Người đã nói là sẽ ăn trưa cùng cô lại để cô ngồi ăn một mình rồi. Tô Thâm Tuyết liếc nhìn Utah Tụng Hương.
May mà bữa trưa cũng khá ngon. Tô Thâm Tuyết quyết định vào vai một công dân nhiệt tình, dịu dàng khích lệ ngài Thủ tướng.
Tô Thâm Tuyết bước về phía Utah Tụng Hương. Nghĩ ngợi một chút, cô tiến lại gần hơn, đến khi hai người đứng ngang nhau, cô khẽ hắng giọng an ủi: “Đừng để ý đến những lời nói của một số người. Có rất nhiều người ủng hộ anh, ví dụ... ví dụ như em.”
Cảm tạ trời đất, cô đã nói ra được lời này.
Trước giờ cô không bao giờ dẻ sẻn những lời nói như thế này với Utah Tụng Hương, thậm chí còn nói rất trơn tru.
Hiện giờ, để nói ra được những lời như vậy khá khó khăn. Cô nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đi nghĩ lại, cho rằng bản thân mình nên nói ra, nhưng vừa mở miệng lại thấy ngắc ngứ, những tưởng sẽ nói ra được thành lời, thế nhưng cổ họng khô không khốc, mười lần, trăm lần, lòng dạ cứ bồn chồn.
Đối với những lời ấp úng khó nói của cô, Utah Tụng Hương không nghe lọt tai, chỉ còn cách mặt dày mà nói lại lần nữa thôi.
Lần này, anh đã nghe thấy rồi.
“Tô Thâm Tuyết, trước đây anh đã nói với em rồi, anh không quan tâm đến những lời người ta nói về mình.” Utah Tụng Hương đưa tay vỗ trán.
“Vậy mà anh còn...” Cô nhỏ giọng lí nhí. Không quan tâm sao trông anh lại có vẻ lo lắng bồn chồn đến vậy.
“Thâm Tuyết, anh dẫn em đi gặp một người.”
Xe dành riêng cho Thủ tướng sử dụng trong các lịch trình cá nhân là một chiếc xe chống đạn màu đen, nhìn qua không khác gì những chiếc xe vẫn thấy trên đường phố. Khu để xe có sáu vị trí đậu xe, Lý Khánh Châu ngồi ở ghế lái, hàng thứ hai có hai vệ sĩ riêng của Utah Tụng Hương. Tô Thâm Tuyết và Utah Tụng Hương ngồi ở hàng ghế cuối cùng.
Chiếc xe đi qua Tòa thị chính. Trong công viên Trung tâm có hàng trăm học sinh của thành phố Goose mặc đồng phục, giơ cao biểu ngữ yêu cầu Văn phòng Thủ tướng đối thoại trực tiếp với họ.
“Trật tự!” Trong giọng nói của Utah Tụng Hương chất chứa đầy sự cảnh cáo.
Được thôi, Tô Thâm Tuyết im lặng. Đây cũng không phải là chuyện cô nên xe vào, cũng chẳng phải chuyện cô muốn xen vào là được.
Trên màn hình lớn tại quảng trường thành phố Goose đang phát đoạn phim ghi lại bài phát biểu của nhân vật lớn thứ hai trong gia tộc Healther tại một trường đại học nổi tiếng ở Úc. Dạo gần đây, nhân vật này hoạt động khá tích cực. Có tin rằng, người đứng đầu nhà Healther đang có ý định để em trai thay mình nắm quyền Đảng Tự do để phân cao thấp với Utah Tụng Hương trong kỳ bầu cử tiếp theo.
Đây quả là một nước cờ khôn ngoan.
Đối với người dân Goran mà nói, người đứng đầu nhà Healther có vẻ khá đứng tuổi, còn Uah Tụng Hương lại quá trẻ. Người có quyền lực thứ hai trong dòng họ Healther có độ tuổi khá phù hợp. Hơn nữa ông ta được các kênh truyền thông nhận xét là một người nho nhã, trầm tĩnh, có kinh nghiệm trong việc giải quyết các vấn đề liên quan đến Liên Hiệp Quốc.
Tiếng gọi “Tô Thâm Tuyết” đầy lạnh lùng khiến cô thu lại ánh mắt đang hướng ra ngoài cửa sổ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]