Tiếng bước chân tiến gần về phía giường, Tô Thâm Tuyết nhanh chóng thu lại khóe miệng đang nhếch lên.
Bóng anh đổ ập xuống thay thế cho luồng sáng chói lóa đang chiếu vào mắt cô.
Cô cứ tưởng anh đến bên giường lấy đồ, nhưng chiếc bóng ấy cứ in mãi trên mắt cô không chịu rời đi.
Anh đang ngắm nhìn dáng vẻ say ngủ của cô sao? Ý nghĩ này khiến trái tim Tô Thâm Tuyết đập rộn rã.
Không được, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ bị phát giác đang giả vờ ngủ mất.
Cô chậm rãi mở mắt ra, ngay lập tức bắt gặp một khuôn mặt như cười như không.
Khuôn mặt cười như không chăm chú nhìn cô: “Tô Thâm Tuyết, anh biết em thức dậy từ lâu rồi.”
Cô khẽ hé miệng, chỉ có thể trưng ra nụ cười cứng ngắc gượng gạo.
“Nữ hoàng bệ hạ, Thủ tướng đã tự tay chuẩn bị bữa trưa cho Người rồi.” Utah Tụng Hương bắt chước giọng điệu của quản gia người Anh.
Bữa trưa? Xem ra giấc này cô đã ngủ khá lâu rồi.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng bộ dạng “thảm thương” phản chiếu trong gương khiến Tô Thâm Tuyết bất giác giơ tay lên che chắn.
Những phần da thịt lộ ra in đầy vết tích, nặng thì đã chuyển tím, nhẹ thì đỏ hồng loang lổ tím xanh, trông thật tàn tạ. Cô cụp mắt xuống, lát sau lại mở mắt ra, nhìn chòng chọc vào những dấu vết màu đỏ hồng, hai má dần đỏ ửng lên, khiến khuôn mặt cô không còn nhợt nhạt như trước nữa. Tô Thâm Tuyết ngắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tuong-moi-xem-don-ly-hon-/3470860/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.