Lại gì nữa? Đã nói là năm phút, nói không chừng đã được mười phút rồi. Chờ mãi, cô mới nghe anh thì thào, “Anh không xứng đâu.”
Ngón tay anh luồn vào tóc cô, anh lẩm bẩm: “Thâm Tuyết, anh không xứng đâu.”
Xem ra người này tự mình biết mình. Nhưng nhanh hơn, một suy nghĩ khác chợt nổi lên, cất tiếng chói tai giữa ánh nắng mai sắp ló dạng.
Làm gì có chuyện không xứng chứ? Làm sao có chuyện ấy được! Tháng trước, một kiến trúc sư trứ danh người Ý khi lên bục nhận thưởng đã phát biểu, tác phẩm giành giải của anh ta lấy cảm hứng từ Utah Tụng Hương. Anh ta còn miêu tả chàng trai trẻ Goran là một tòa thành tuyệt mỹ.
Người mang danh “tòa thành tuyệt mỹ” nói cái gì mà “Anh không xứng” là chuyện rất đáng đánh.
Cô giáo ơi, cô nhìn đi, em là kẻ tầm thường như vậy đấy, em càng không quen anh ấy tự hạ thấp bản thân mình.
Hơn nữa, cô giáo ơi.
Rất lâu về trước, em luôn lén nhìn vào mắt Tụng Hương. Sao em lại thấy đôi mắt ấy nhìn mấy cũng không đủ nhỉ?
Thưa cô, giờ nghĩ lại, những lúc em lén ngắm nhìn mắt anh ấy chính là những cơn sóng mãnh liệt thúc đẩy kết quả cuối cùng “con gái lớn nhà họ Tô yêu con trai trưởng nhà Utah không thuốc chữa.”
Cô giáo ơi, yêu một người là một con đường dài đằng đẵng. Như vậy, để không thích một ai đó nữa, còn cần phải đi qua bao nhiêu vực sâu biển lửa nữa?
Câu nói “Thâm Tuyết, anh không xứng đâu” cất lên cùng với ánh ban mai đầu tiên.
Bỗng nhiên, Utah Tụng Hương không phân biệt được câu nào là thật câu nào là giả nữa.
Dường như, từng câu anh nói với Tô Thâm Tuyết trong buổi sáng này đều trút ra từ đáy lòng. Lại như thể đến từ cảm xúc mơ hồ vô trách nhiệm nào đó.
Ví như, hôm nay đi qua khu chợ, bạn cảm thấy bức bích họa trên cửa hàng sặc sỡ rất đẹp. Hôm sau, bạn lại đi ngang qua cửa hàng sặc sỡ đó, phát hiện bức bích hoạ rực rỡ ngày hôm qua giờ lại nhạt nhòa vô cùng. Ví như, hôm qua bạn cảm thấy cô gái nước mắt lưng tròng thật đáng thương, không dằn lòng được muốn tiến lên, làm cô ấy vui vẻ thôi rơi nước mắt. Hôm nay, khi nhìn thấy cô gái rưng rưng nước mắt ấy, trong lòng bạn tràn đầy cảm giác chán ngán, bạn buông lời tàn nhẫn để cô ta biến đi thật xa.
Tất cả những cảm xúc mơ hồ không có thật vô trách nhiệm ấy luôn luôn thay đổi khó lường.
Utah Tụng Hương cũng không biết, khi giọt nắng sớm đậu bên bậc cửa sổ, anh còn có thể nói với Tô Thâm Tuyết rằng, “Thâm Tuyết, anh không xứng” được nữa không?
Cậu thiếu niên xuất hiện ở triển lãm hoa làm anh bất ngờ. Hành động của Tô Thâm Tuyết càng làm anh sững sờ hơn.
Vì quá sững sờ nên suốt mấy tiếng qua, mỗi khi khép mắt lại, hình ảnh khuôn mặt dính đầy phô mai của Tô Thâm Tuyết lại hiện lên trong tâm trí anh.
Nếu đổi lại là Vivian Healther thì anh còn có thể hiểu được. Nhưng nếu là Tô Thâm Tuyết, anh thừa nhận, chuyện này đã làm khó anh rồi. Anh không thể tìm ra được ý đồ thật sự từ khuôn mặt ấy.
Suy nghĩ chắc chắn duy nhất trong anh là, chuyện này không thể xảy ra với Tô Thâm Tuyết được.
Chuyện không nên xảy ra đã xảy ra rồi. Điều này làm Utah Tụng Hương cảm thấy phiền não.
Thư ký trưởng Văn phòng Thủ tướng gọi điện bảo anh đọc bình luận trên các trang mạng xã hội. Rất nhiều bình luận kiểu như “Nữ hoàng của chúng ta thật si tình, tôi thật sự sợ cô ấy sẽ giẫm lên vết xe đổ của Phu nhân Cựu Thủ tướng” đã làm đau mắt anh.
Anh tức giận đến sắp nổ tung rồi.
Không, không phải, những kẻ không hiểu rõ sự tình kia, các người nói sai rồi. Tô Thâm Tuyết là một kẻ mưu mô xảo quyệt khoác vẻ bề ngoài ngây thơ trong sáng. Đương nhiên, Utah Tụng Hương còn khốn nạn hơn.
Utah Tụng Hương gọi điện cho Tô Thâm Tuyết.
Những kẻ không biết sự đời kia đã thấy chưa. Cô gái đầy dã tâm ấy lúc nào cũng gọi là đến. Ban đầu, cuộc điện thoại đó chỉ có ý nghĩa như vậy.
Sau đó, anh đến phòng thể hình. Những dụng cụ thường ngày vẫn gánh trọng trách tập thể dục giảm stress lại không có tác dụng trong đêm ấy.
Anh bảo quản gia đến bãi đỗ xe chờ Tô Thâm Tuyết. Đầu óc anh không sao xua đi được khuôn mặt dính phô mai ấy.
Tắt đèn, giữa bóng tối, cơn giận của anh lên đến cực hạn.
Tô Thâm Tuyết xem bản thân mình là gì chứ? Thật nực cười. Hơn nữa, chuyện bất ngờ xảy ra ở triển lãm hoa ấy đã làm Tô Thâm Tuyết thu phục được lòng người. Họ ca ngợi và đồng cảm với vị Nữ hoàng có cái tên như bông tuyết kia.
Nữ hoàng dũng cảm xả thân vì tình yêu đã làm nổi bật sự lạnh lùng và ích kỷ của người bạn đời bên cô.
Một số ít người lớn tiếng nói như vậy. Họ nói không sai. Utah Tụng Hương là kẻ ngạo mạn ích kỷ miệng ngậm chìa khóa vàng từ khi mới chào đời.
Anh không quan tâm, anh không buồn để ý đến những lời nói này. Họ nói không sai, anh chính là loại người như thế đây.
Nhưng câu nói, có lẽ Nữ hoàng sẽ giẫm lên vết xe đổ của Phu nhân Cựu Thủ tướng đã chạm đến giới hạn căng thẳng của Utah Tụng Hương.
Tại sao Tô Thâm Tuyết lại đỡ miếng phô mai kia cho anh chứ? Anh hiểu rõ hơn bất cứ ai khác, phản xạ của cô rất nhanh.
Nhanh đến mức khiến anh nghi ngờ… Liệu đó có phải xuất phát từ bản năng tự nhiên không?
Có lẽ nào Nữ hoàng sẽ giẫm lên vết xe đổ của Phu nhân Cựu Thủ tướng!
Dường như, câu trả lời đã trở nên rõ ràng như thật.
Không, không có chuyện đó, không thể nào, anh không cho phép.
Cơn giận bị nhen nhóm xen chút sốt ruột.
Cửa phòng thể hình mở ra, Utah Tụng Hương đưa mắt nhìn bóng dáng yểu điệu ấy giữa bóng tối. Một suy nghĩ bỗng lóe lên trong đầu anh. Trong bóng đêm, anh muốn thô bạo chiếm đoạt cô, đòi hỏi như trút giận, buộc cô phối hợp với anh bằng cách thức nửa dụ dỗ nửa ép buộc. Những kẻ không biết sự đời kia, các người thấy không, đây chính là Nữ hoàng ngây thơ thuần khiết mà các người ca tụng đấy. Cô gái đầy dã tâm không chỉ vừa gọi đã đến, mà còn có thể vứt bỏ tự ái của bản thân. Nữ hoàng ư? Nữ hoàng Thâm Tuyết trong sáng của các người bây giờ có thể đứng lên không thành vấn đề rồi.
Nực cười, Utah Tụng Hương mở cửa phòng thể hình ra. Anh hy vọng, trong bóng tối, Tô Thâm Tuyết có thể một lần cảm nhận những gì anh đã nhận được vào đêm nay.
Ý nghĩ này gặm nhấm anh như sâu bọ lúc anh mở cửa phòng tắm.
Cô đứng thẳng dưới vòi hoa sen, dòng nước xối thẳng xuống đỉnh đầu cô. Cô không hề nhúc nhích, hệt như một sinh vật không còn sinh khí. Mặt cô tái mét như ma, cũng chính là khuôn mặt mấy tiếng trước dính đầy phô mai hết sức nực cười đó.
Chết tiệt, có phải Tô Thâm Tuyết lại uống nhầm thuốc rồi không? Tại sao gần đây luôn làm những chuyện khiến anh thấy khó hiểu vậy?
Khuôn mặt dính đầy phô mai lại lượn lờ trong đầu anh.
Bước chân tiến về phía cô thoáng hụt. Khi cất bước chân tiếp theo, suy nghĩ kì quái lóe lên trong đầu khiến bước chân anh không còn vững chãi được nữa mà vô cùng bất ổn. Bước chân tiếp theo…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]