Chương trước
Chương sau
Một nhân viên trong trang trại tốt bụng cho hay, hôm nay Thủ tướng đã hủy kế hoạch chạy bộ sáng sớm rồi.

Không chỉ hủy kế hoạch chạy bộ, Thủ tướng còn không xuất hiện trên bàn ăn sáng đúng giờ như thường lệ. Điều này khiến quản lý trang trại vô cùng lo lắng.

Bữa tối hôm qua là món bánh nấm. Quản lý trang trại cũng được xem là người chứng kiến Thủ tướng lớn lên, biết rõ anh thích các món ăn chế biến từ nấm. Nấm cũng được lựa chọn kỹ càng, không thể có vấn đề gì. Nhưng từ bé đến lớn chàng trai này luôn đúng giờ, liệu có phải là do thức ăn...

Tám giờ mười phút, nỗi thấp thỏm của người quản lý mới tạm nguôi ngoai.

Thủ tướng xuất hiện rồi, nhìn có vẻ không có gì khác mọi ngày.

Đi theo anh đã lâu, Lý Khánh Châu cũng hiểu toàn bộ cá tính riêng trong tính cách của cấp trên. Thủ tướng là người mắc bệnh sạch sẽ, không thích những nơi ồn ào, ghét bị quấy rầy. Đương nhiên, ở những nơi công cộng, anh đã khéo léo che đậy được tất cả những điều này.

Bữa sáng hôm nay, vị cấp trên này lại thong dong đến muộn.

Trong phòng ăn chỉ còn lại Lý Khánh Châu và Utah Tụng Hương dùng bữa sáng. Hiểu rõ cấp trên của mình, Lý Khánh Châu cố gắng hết sức để dụng cụ ăn uống của mình không phát ra nhiều tiếng động.

Cách đây hai mươi phút, Tin tức thời báo Goran đã đưa tin về việc Cố vấn thứ nhất của Thủ tướng chính thức từ chức. Nội dung tin tức này đã được Chính phủ xác nhận. Sau kỳ nghỉ Tết, Văn phòng Thủ tướng sẽ chính thức ra thông cáo báo chí ngắn gọn về vấn đề này.

Sau tất cả chuyện đêm qua, nét mặt Utah Tụng Hương vẫn bình thản.

Nếu chỉ nhìn anh trong chiếc áo len màu xám, rất khó để nhận ra anh có liên quan đến chính trị. Trông anh có vẻ giống một chàng trai xuất thân trong gia đình khá giả đang tận hưởng thời gian thảnh thơi trên một hòn đảo, nhàn nhã uống nước ngọt và xem bản tin thể thao.

Nhưng thời gian thảnh thơi đó đã nhanh chóng kết thúc. Utah Tụng Hương gấp tờ báo lại, nhìn thấy quản lý trang trại đứng gần mình, hàng mày đang nhíu lại của anh giãn ra đôi chút. Người đàn ông này đã dành cả nửa đời người phục vụ nhà Utah.

Lông mày anh giãn ra khi nghe người quản lý già nua báo cáo những vấn đề của trang trại.

Quản lý trang trại muốn hỏi có cần phải chuẩn bị bữa sáng và bữa tối cho Nữ hoàng hay không?

Quản lý thấp giọng giải thích, ông ta không chắc Nữ hoàng có tới hay không. Sáng sớm nay ông ta đã gọi điện tới Cung điện Jose để hỏi xem liệu Nữ hoàng có tới trang trại dùng bữa hay không. Ban đầu, Christie, người quản lý Cung điện Jose trả lời rất chắc chắn rằng Nữ hoàng đã rời Cung điện từ sớm, muộn nhất là trước buổi trưa sẽ có mặt ở trang trại. Nhưng chưa đầy mười phút sau, thư ký riêng của Nữ hoàng lại gọi tới, thông báo rằng Nữ hoàng có việc đột xuất, trong vài ngày tới sẽ không có mặt tại trang trại.

Ông ta dông dài một hồi nhưng không thấy Thủ tướng có bất kỳ phản ứng nào, đành nhắc lại lần nữa: “Thủ tướng, liệu có cần chuẩn bị bữa tối cho Nữ hoàng...”

“Không cần đâu.” Utah Tụng Hương ngắt lời ông ta.

Anh hơi cao giọng, khiến cho hai người phục vụ len lén đưa mắt nhìn sang.

Utah Tụng Hương đã rời khỏi phòng ăn.

Khoảng nửa tiếng sau, Lý Khánh Châu nhận được điện thoại của Utah Tụng Hương.

Trên bến cảng ven hồ.

“Anh Lý, tôi cần anh cho tôi một ý kiến khách quan.” Utah Tụng Hương mở lời, “Không phải chuyện công.”

Để nhận được ý kiến khách quan từ anh ta, Utah Tụng Hương đưa ra một ví dụ minh họa, một người chồng đã quên mất lời hứa mua quà về cho vợ khi đi công tác.

“Người chồng này rất bận. Anh ta cũng đã xin lỗi vợ vì việc quên mua quà, cũng đã... nói rất nhiều để dỗ cô ấy vui vẻ. Anh có cảm thấy cô vợ đang chuyện bé xé ra to không?” Ngài Thủ tướng trẻ vò đầu bứt tóc.

Nhớ đến bó hoa bị vứt lại chỏng chơ, Lý Khánh Châu thận trọng cất lời: “Có lẽ còn vì một lý do khác nữa?”

“Còn lý do nào khác sao? Ví dụ?”

“Ví dụ như, người vợ muốn chồng mang bó hoa một cô bé tặng về phòng. Người chồng đồng ý rồi, nhưng thực tế lại không hề đem bó hoa đó về.”

Ngài Thủ tướng trẻ phải mất một lúc mới nhớ ra chuyện liên quan đến bó hoa.

Anh vỗ trán, ngờ vực hỏi lại: “Vì chuyện này sao?”

“Còn cả món quà đi công tác đã được hứa hẹn. Hơn nữa...” Lý Khánh Châu hơi nâng giọng, “Chồng tặng hoa cho người phụ nữ khác ngay trước mặt mình, bất cứ người vợ nào cũng cảm thấy khó chịu.”

Bầu không khí lập tức chùng xuống.

Utah Tụng Hương đá bay một viên đá nhỏ xuống hồ.

Bầu trời xanh ngắt hắt ánh sáng lên khuôn mặt ngập tràn bối rối.

Có lúc, anh như đang tự nói với chính mình: “Nhưng cô ấy đâu phải là Vivian, cô ấy là Tô Thâm Tuyết cơ mà. Tô Thâm Tuyết đâu phải là kiểu con gái õng ẹo dành thời gian uốn từng lọn tóc xoăn.”

Điều này dường như không nằm trong phạm vi đánh giá khách quan của Lý Khánh Châu, cho nên im lặng là lựa chọn tốt nhất.

“Bởi vậy, những điều này đã khiến cho người vợ tức giận sao?” Nghe giọng điệu thì có vẻ ngài Thủ tướng trẻ không được hài lòng cho lắm, “’Nói cách khác, cô vợ giận dỗi là hoàn toàn chính đáng sao?”

Im lặng vẫn là sự lựa chọn hợp lý.

Đương nhiên, sự im lặng này cũng có thể ngầm hiểu là thừa nhận.

Ngài Thủ tướng trẻ không đồng tình: “Cô ấy là Nữ hoàng Goran, lại còn là Phu nhân Thủ tướng, tức giận rồi bỏ đi không phải là phong cách của một Nữ hoàng. Là Phu nhân Thủ tướng mà lại còn vắng mặt trong một bữa tối mà cô ấy không nên vắng mặt.”

Lý luận này... có vẻ cũng có lý.

“Anh có thể đi được rồi.”

“Vâng, thưa Thủ tướng.”

Mới đi được vài bước, Lý Khánh Châu lại bị gọi lại.

Cấp trên của anh ta nói rằng, những gì anh ta thể hiện vài phút trước giống một chuyện gia tư vấn tình cảm đang khoe mẽ hơn là một Thư ký cấp cao.

Lối ví von này của Utah Tụng Hương có thể hiểu là: Tôi đã quên chuyện bông hoa rồi, sao anh còn nhớ? Chỉ vì tôi tiện tay hái hoa cho phụ nữ mà anh lại phải bất bình thay cho vợ tôi sao? Điều này khiến tôi thấy không thoải mái. Anh phải biết người phụ nữ đó là vợ của sếp anh, chẳng liên quan gì đến anh hết. Việc anh hiểu hết mọi chuyện về cô ấy như vậy là một hành vi đáng ngờ.

“Thưa ngài Thủ tướng, trong thời gian thực hiện nghĩa vụ quân sự, tôi phụ trách công việc phân tích điều tra, sau đó lại làm việc ở Bộ phận tình báo trong bảy trăm ba mươi ngày. Do bệnh nghề nghiệp, nên từng chi tiết nhỏ đều được phóng đại.” Lý Khánh Châu giải thích.

Buổi trưa, trang trại đón tiếp một đoàn khách, là bạn học cũ của Thủ tướng tại London. Sự xuất hiện của những vị khách này khiến không khí ở trang trại náo nhiệt hẳn lên.

Bọn họ uống trà, trò chuyện, đùa giỡn nhau, rồi chơi bi lắc, kéo dài đến tận lúc mặt trời lặn.

Trước khi ra về, một cô gái tóc vàng mắt xanh đã nói với Thủ tướng: “Hôm nay tôi mang tới một nhiệm vụ.”

“Thủ tướng, anh có thích Phu nhân Thủ tướng không?” Cô gái tóc vàng mắt xanh hỏi.

Utah Tụng Hương lập tức nở nụ cười.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.