Chương trước
Chương sau
“Kim Jena, anh cho rằng lúc này em nên cẩn trọng hơn đi. Em phải chịu trách nhiệm với mỗi lời nói của mình đấy.”

Ồ, ngài Thủ tướng đang đánh trống lảng kìa.

Kim Jena thở hắt ra một hơi, yếu ớt cất lời, cô ta nhất định phải luôn giữ gìn sức khỏe của mình trong trạng thái hoàn hảo nhất, bởi vì...

“Arthur, kỷ niệm một năm ngày cưới, anh phải đối diện với một cô gái với vẻ mặt ngơ ngác đến ‘ngồi lên đi’ còn không hiểu. Kỷ niệm hai năm ngày cưới, vẫn là khuôn mặt đó. Kỷ niệm mười năm ngày cưới, cũng vẫn là cô ấy với vòng eo chẳng còn mềm mại nữa. Kỷ niệm hai mươi năm ngày cưới, mái tóc dày của cô ấy đã không còn. Kỷ niệm ba mươi năm ngày cưới, cô ấy không ngừng lải nhải khiến anh chỉ muốn dùng băng keo dính miệng cô ấy lại. Kỷ niệm bốn mươi năm ngày cưới, đối với anh, cô ấy đã trở nên vô hình. Kỷ niệm năm mươi năm ngày cưới...”

“Arthur, tất cả những điều đó thật sự sẽ xảy ra với anh đấy, bởi vì cha anh tên là Utah Tụng Khinh. Tôi sẽ thật khỏe mạnh để hằng ngày cầu nguyện cho anh, mong anh có bản lĩnh thật mạnh mẽ để khước từ mọi cám dỗ. Một ngày nào đó của năm mươi năm nữa, khi anh qua đời, tôi sẽ mang rượu sâm panh đến đám tang của anh, nâng ly vì cuộc đời nhàm chán của anh.”

“Đừng để tôi thất vọng. Anh biết là nếu anh khiến tôi thất vọng thì sẽ thể hiện điều gì không? Điều đó có nghĩa là, tôi bắt buộc phải nói với anh rằng, ‘Arthur, anh đã biến thành loại người mà anh căm ghét nhất rồi.’ Utah Tụng Hương đã trở thành chính loại người mà anh ta căm ghét nhất như Utah Tụng Khinh rồi. Nói sao nhỉ, cha anh thích nhất là ‘cắm sừng’ vợ mình. Anh không cảm thấy việc này khá giống với ‘cái cảm giác thỏa mãn chết tiệt’ mà anh vừa mô tả sao?”

“Arthur, nếu được lựa chọn, tôi sẽ rất vui lòng được từ bỏ cơ hội mang sâm panh đến tang lễ của anh đấy.”

Chưa đầy nửa giờ sau khi nói xong những lời này, trong lúc thu dọn hành lý, Kim Jena đã phải đón tiếp hai vị khách đặc biệt kèm theo lệnh bắt có chữ ký của Thủ tướng.

Cùng lúc đó, Lý Khánh Châu đang đứng trên cây cầu gỗ dẫn ra giữa hồ.

Từ vị trí này có thể nắm bắt được mọi động tĩnh từ phòng sách của Thủ tướng.

Lý Khánh Châu đã đoán trước Kim Jena sẽ tới gõ cửa phòng, nên đã đến cây cầu gỗ này trước Kim Jena hẳn nửa tiếng. Quốc hội Goran trao cho anh ta trọng trách giải quyết các vấn đề khẩn cấp liên quan đến Thủ tướng Goran. Nếu giữa Thủ tưởng và Cố vấn thứ nhất phát sinh quan hệ thì sẽ trở thành một vụ bê bối quốc gia. Ngăn cản Thủ tướng dính vào bê bối chính là nhiệm vụ nằm trong phạm vi trách nhiệm của Lý Khánh Châu.

Ngài Thủ tướng trẻ đủ thông minh để biết rằng mình không nên phạm phải sai lầm này. Điều này thì Lý Khánh Châu rất tự tin.

Nhưng chuyện gì cũng có thể có ngoại lệ. Dù gì cũng là một người đàn ông sung mãn ở tuổi hai mươi bảy. Dù gì Cố vấn Thủ tướng cũng có một thân hình nóng bỏng. Hơn nữa, hai người họ còn là bạn học. Đêm khuya thanh vắng cũng là một chất xúc tác. Mà dường như, Thủ tướng còn đang căng thẳng với Phu nhân.

Lý Khánh Châu không dám lơ là khinh suất.

Đêm hôm khuya khoắt, Kim Jena tới gõ cửa phòng Thủ tướng.

Cửa ra vào và cửa sổ đều kéo kín rèm cửa, Lý Khánh Châu không thể quan sát được diễn biến bên trong làm việc, chỉ có thể dựa vào ánh đèn hắt ra từ bên trong để phán đoán tình hình. Anh ta đã có kế hoạch, một khi ánh đèn trong phòng làm việc tắt đi, anh ta sẽ lập tức đi đến gõ cửa để ngăn chặn chuyện có thể phát sinh. Nếu ánh đèn trong phòng làm việc cứ sáng mãi, tầm khoảng mười hai giờ mười phút, anh ta cũng sẽ tới đưa Kim Jena đi.

Trường hợp thứ nhất không xảy ra. Thời gian Kim Jena ở lại trong phòng Thủ tướng không lâu, lúc đi ra còn loạng choạng. Hiển nhiên, cô ta đã bị từ chối phũ phàng rồi.

Như vậy cũng tốt.

Bóng Kim Jena vừa khuất, cửa sổ phòng làm việc cũng được mở ra. Thủ tướng xuất hiện trước khung cửa, dường như cần hít thở chút không khí.

Dường như, hít thở không khí vẫn chưa đủ. Anh đi tới đi lui trước cửa sổ, bước chân càng lúc càng nhanh. Cuối cùng, một vài cuốn sách cùng đồ văn phòng phẩm trong phòng bị ném qua cửa sổ, rơi xuống hồ.

Từ hướng bay hình vòng cung của những đồ vật bị quăng xuống hồ kia, có thể nhận thấy người ném đang cực kỳ phẫn nộ giận dữ.

Kim Jena là một sinh viên xuất sắc của trường đại học danh tiếng tại London, lại là Cố vấn Thứ nhất của Thủ tướng, đương nhiên có thừa mánh lới. Có lẽ, sau khi bị từ chối phũ phàng, cô ta đã tung đòn đáp trả.

Lý Khánh Châu vô cùng tò mò, rốt cuộc Kim Jena đã nói gì mà có thể khiến tâm trạng của “cậu bé Goran” trở nên như vậy.

Những người lâu năm trong giới chính trị thường hay gọi Utah Tụng Hương là “cậu bé Goran” cũng chỉ để khua môi múa mép cho thỏa cái miệng thôi. Thủ tướng trẻ Goran chưa bao giờ khiến những người này được đắc ý.

Sau vài đợt sóng nước sủi bọt, mặt hồ yên tĩnh trở lại.

Cửa sổ phòng làm việc đã được đóng lại.

Khoảng hai mươi phút sau, đèn trong phòng cũng tắt.

Đêm nay, Thủ tướng ngủ tại phòng làm việc.

Căn phòng được chuẩn bị chu đáo cho Thủ tướng và Phu nhân Thủ tướng không hề được dùng tới.

Lý Khánh Châu nghĩ, chuyện này nếu được viết thành sách, sẽ trở thành một ví dụ sinh động cho tình huống vợ chồng lục đục, người vợ nổi giận đùng đùng bỏ về nhà mẹ đẻ.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.