Chương trước
Chương sau
Kim Jena thấy hơi phiền muộn. Góp phần vào cơn phiền muộn của cô ta còn có cô diễn viên người Pháp tên Barbara kia. Cô diễn viên này có tiếng khiến bao đàn ông vì si mê cô ta mà chấp nhận bị cô ta chà đạp. Những nhân vật bị giày xéo dưới gót giày của cô ta toàn là đại gia nổi tiếng, doanh nhân trẻ thành đạt, chính trị gia xuất sắc, nhiều vô kể.

Trong Hội nghị Khí tượng Liên Hiệp Quốc lần này, cô ta còn từ chối bắt tay với nhà lãnh đạo vừa đẹp vừa giỏi đến từ Canada.

“Trên tầng tượng của tòa nhà Liên Hiệp Quốc, anh đưa nước đến mà cô ấy còn chẳng thèm nhìn anh lấy một cái. Hôm đó thời tiết khá đẹp, rất thích hợp để khởi đầu một chuyện gì đó. Cho nên, anh đã nói về bộ phim ăn khách nhất của cô ấy. Anh nói rằng, tôi đã xem bộ phim đó trên đường từ London đến New York, nhưng xem chưa được ba phút thì tôi tắt đi luôn. Anh nói bộ phim đó đúng là rác rưởi, còn chẳng đáng để xem trong lúc giết thời gian. Sự xuất hiện của vai nữ chính xinh đẹp gợi cảm chỉ nhằm mục đích lôi kéo cánh đàn ông mua vé vào rạp mà thôi.”

“Bộ phim ăn khách nhất chỉ là rác rưởi, mấy tác phẩm đoạt giải khác cũng chẳng khá hơn là bao. Anh tưởng rằng sau khi nghe anh nhận xét như vậy thì cô ấy sẽ phẫn nộ, nhưng không hề. Cô ấy hỏi anh thích nhất bộ phim nào của cô ấy. Anh trả lời, nhạc phim duy nhất mà anh lưu trong máy là của bộ phim mà cô ấy có ít đất diễn nhất. Bộ phim đó không hay lắm, nhưng đó là do lỗi của đạo diễn và biên kịch, còn nữ chính và âm nhạc thì vô cùng tuyệt vời.”

“Anh vừa nói xong, cô ấy liền chủ động đưa số điện thoại di động cho anh. Mà một tiếng đồng hồ trước khi đưa số cho anh, cô ấy còn từ chối bắt tay Nguyên thủ của Canada.”

Utah Tụng Hương nói đến đây, Kim Jena liền nhớ tới buổi chiều hôm đó.

Tại hành lang tòa nhà Liên Hiệp Quốc, vào giờ nghỉ trưa, cô ta thấy Utah Tụng Hương đi lên tầng thượng. Không lâu sau, Utah Tụng Hương và nữ diễn viên người Pháp Barbara kia lần lượt kẻ trước người sau đi xuống. Chỉ có điều, Kim Jena không ngờ rằng, trong khoảng thời gian đó lại có một câu chuyện như vậy.

Kim Jena không hiểu sao lúc này Utah Tụng Hương lại kể cho cô ta nghe những chuyện đó. Liệu có phải trong mắt anh, cô ta cũng là một người phụ nữ có vết bớt cỏ ba lá khác???

Trong phút chốc, nước mắt cô ta như chực trào ra.

Trong màn nước mắt nhạt nhòa, anh đi đến trước mặt cô ta.

Chiếc váy rơi dưới đất lúc này đang nằm trong tay anh. Sau khi mặc cho cô ta xong, anh gọi cô ta “Jena!”

“Hôm đó, anh và Barbara ở trên sân thượng còn chưa đến mười lăm phút. Mười lăm phút, cộng thêm mười phút lướt mạng, tổng cộng chưa tới hai mươi lăm phút. Chỉ trong khoảng thời gian hai mươi lăm phút, anh đã có được số điện thoại cá nhân của Barbara. Jena, anh chưa bao giờ dành thời gian để xem phim của cô ấy trên máy bay, ở nhà lại càng không có bất cứ món đồ gì liên quan đến cô ấy. Đương nhiên, anh đi lên tầng thượng cũng không phải để ngắm cảnh. Hai mươi lăm phút đó chỉ có một mục đích duy nhất là tiêu khiển thôi.”

“Khoảnh khắc cô ấy chủ động đưa số điện thoại cho anh, anh có được cảm giác thỏa mãn của sự chinh phục.”

“Nhìn mà xem, thưa ngài, cô ấy không thèm bắt tay ngài, nhưng cô ấy lại tự tay đưa số điện thoại riêng cho tôi đấy. Thưa ngài, tôi biết ngài cũng là một trong những người đang âm thầm chờ đợi tôi phạm lỗi và cười nhạo tôi.”

“Rời khỏi sân thượng, anh xóa số điện thoại của Barbara luôn rồi. Nếu nói anh và ba em đều là nhà sưu tầm, thì ba em thuộc tuýp nhà sưu tầm bất chấp tất cả để đưa một bức tranh về nhà. Còn anh thì lại thuộc kiểu người muốn gán nhãn ‘không dành cho khách’ cho tất cả các món đồ đó. Vì anh muốn chỉ một mình anh được thưởng thức bức tranh đó mà thôi. Bên ngoài Viện Bảo tàng, hàng ngàn người đến rồi phải ra về trong thất vọng. Dù cho quản lý Viện Bảo tàng trong lòng có ngán ngẩm đến đâu thì cũng vẫn phải cười nhã nhặn và nói: “Trong thời gian tới sẽ không ai làm phiền ngài đâu, ngài cứ tự nhiên thưởng thức các tác phẩm yêu thích của mình đi.”

“Jena, nói không chừng anh còn tệ hơn cả ba em nữa.”

Không biết có phải do uống rượu hay không, lúc này Kim Jena rất bình tĩnh. Cô ta cũng không hiểu hết ý tứ sâu xa ẩn sau những lời nói của Utah Tụng Hương.

Hơn nữa, người cha tồi tệ của cô ta không xứng được so sánh với Utah Tụng Hương. Anh đã cự tuyệt cái ôm của cô.

Cô ta muốn phản bác, nhưng chẳng thể thốt nổi nên lời.

“Jena, em thật là...” Anh khẽ thở dài “Thật là ngốc!”

Điều này thì Kim Jena thừa nhận. Hành động của cô ta bây giờ đáng bị tống khứ ra khỏi số Một đường Jose.

“Jena, em phải nhớ, lúc chúng ta quen biết nhau, em chính là bạn nữ duy nhất trong lớp không thèm để mắt đến anh. Sau này, tại sao cậu sinh viên Utah Tụng Hương lại xuất hiện trên khán đài sân bóng, còn tình cờ ngồi gần Kim Jena chứ. Việc này cũng giống như tại sao Thủ tướng Goran lại xuất hiện trên sân thượng, thật trùng hợp gặp gỡ cô diễn viên người Pháp tên Barbara. Đều chỉ là vì cái cảm giác thỏa mãn khốn kiếp kia thôi.”

Đến đây thì Kim Jena không thể giả vờ như không hiểu được nữa rồi.

Đều chỉ là vì cảm giác thỏa mãn khốn kiếp, một khoái cảm khi chinh phục được mục tiêu.

Utah Tụng Hương gạt thuốc vào gạt tàn, nhìn cô ta, chầm chậm cất lời:

“Cảm giác thỏa mãn khốn kiếp kia, còn có một tên gọi khác, là bỉ ổi.”

Lúc này, Kim Jena chẳng tìm được lý do gì để ở lại căn phòng này nữa.

Tất cả những điều khiến Kim Jena tự hào, từ gia cảnh đến ngoại hình, thậm chí cả năng lực, đều đã hoàn toàn tan biến trong căn phòng này. Mọi việc xảy ra đêm nay có thể sẽ khiến cô ta không thể ngẩng đầu lên nổi trong suốt một khoảng thời gian dài sau này.

Cô ta đột ngột quay người, tay đặt lên nắm cửa, nhưng lại bị một tia hy vọng cuối cùng níu kéo.

Cô ta quay mặt về phía cánh cửa.

Có một câu nói rất đúng. Phụ nữ là một sinh vật cảm tính. Lúc đưa hoa cho cô ta, ánh mắt anh dịu dàng biết bao.

Cô ta hỏi: “Tại sao lại kể cho em nghe những chuyện này?”

Chẳng ai muốn cất cao khúc ca người chinh phục, và cũng rất nhiều người sẽ vứt bỏ sự đê tiện bỉ ổi vào xó xỉnh nào đó.

“Sau đêm nay, chúng ta đều hiểu, anh và em không thể nào quay lại mối quan hệ cấp trên cấp dưới được nữa.” Tiếng thở dài vang lên sau lưng cô ta, “Đây có phải là một món quà thiện chí mà lãnh đạo tặng cho nhân viên không? Hay là một cách từ chối khéo léo mà vẫn giữ được thể diện? Vậy còn phải xem em muốn chọn cái nào.”

Niềm hy vọng mong manh cuối cùng tan thành mây khói.

Nỗi tủi hổ và giận dữ ập đến mạnh mẽ.

Trong cơn phẫn nộ, Kim Jena chợt nhớ đến một chuyện thú vị.

Vào một trong những ngày cuối cùng của phong trào “Đổi súng ống lấy hoa hồng”, cô ta và Tô Thâm Tuyết bắt gặp một đôi nam nữ quần áo xộc xệch dưới tầng hầm. Một vũng dịch lỏng trắng đục dính trên bàn bi-a, vị trí cực kỳ bắt mắt, muốn không chú ý cũng khó. Tô Thâm Tuyết khẽ nhíu mày nhìn chằm chằm vào bàn bi-a kia. Nét mặt đôi nam nữ đó vô cùng lúng túng, sau đó... xảy ra một chuyện kiến người ta dở khóc dở cười.

Tô Thâm Tuyết lập tức gọi điện cho người quản lý. Sau khi quan sát, cô cho rằng chất dịch nhầy nhụa trắng đục dính trên bàn bi-a kia là chất thải của các loài động vật sống trong công viên gần đó. Qua điện thoại, cô yêu cầu người quản lý phải kiểm tra kỹ các cửa ra vào và cửa sổ thông với đường hầm, để ngăn những con vật nhỏ đó chui hầm đi vào. Kim Jena có thể hình dung ra cảnh tượng đôi nam nữ kia cười nhạo họ như thế nào khi bọn họ rời đi. Cô gái ngốc ngếch ơi, đó đâu phải là chất thải của động vật.

Thời điểm đó, Tô Thâm Tuyết sắp chào đón sinh nhật lần thứ hai mươi ba của mình.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.