Anh không hút điếu thuốc đã châm lửa mà để mặc nó cháy dần trên đầu ngón tay.
Trong làn khói mờ ảo, anh ảo não kể về kết cục của chuyện kia.
“Người phụ nữ có vết bớt hình cỏ ba lá đó hắt nước lên mặt anh.”
Giờ khắc này, Kim Jena đã biết vì sao trái tim của mình lại chết lặng rồi.
Việc người đàn ông này vẫn bàng quan trước cơ thể trần trụi của cô ta đã khiến cô ta tuyệt vọng.
Tuyệt vọng và tức giận.
Nếu có thể, cô ta cũng muốn hắt cả cốc nước lên mặt Utah Tụng Hương.
“Hôm ấy, người phụ nữ đó khóc lóc mắng anh là đồ khốn kiếp, còn quăng thù lao bạn anh trả cho cô ấy qua cửa sổ xuống đường lớn. Ngày đó, anh đã hiểu hành động của mình ác ý đến thế nào.”
“Jena, bây giờ em về phòng đi, anh không muốn em cũng khóc lóc mắng anh khốn kiếp như cô gái đó.”
Đúng vậy, Utah Tụng Hương đúng là tên khốn! Tại sao anh có thể gọi điện thoại cho bạn bàn tán về vết bớt hình cỏ ba lá trước mặt cô gái ấy. Bây giờ, tên khốn này còn phũ hơn, kể cho cô ta chuyện một cô gái bị đưa vào phòng khách sạn. Phải biết rằng, bộ váy tuột khỏi cơ thể cô ta rất chói mắt. Phải biết rằng, cô ta không phải kiểu phụ nữ cầm tiền để gõ cửa phòng người khác. Phải biết rằng, cô ta và anh đã là bạn học suốt mấy năm. Phải biết rằng, anh là chàng thanh niên mặc áo hoodie của cô ta.
Kim Jena biết, hành động đúng đắn nhất bây giờ là về phòng như lời Utah Tụng Hương nói. Trở về phòng còn có thể giữ lại chút tự trọng.
Nhưng, nhưng mà…!
“Arthur, em vừa có một ý nghĩ điên rồ. Trước khi trở lại London, em muốn mang theo thứ gì đó. Ví dụ như tài liệu mật của Goran. Em bảo đảm, em có thể mang nó rời khỏi Goran trót lọt. Nhưng đến London, em lại mắc tật xấu huênh hoang. Em đã để lộ tài liệu mật ra, may mà chuyện xảy ra ở nội thành London. Nhưng từ đó em mất quyền nhập cảnh Goran. Arthur, anh yên tâm đi, em chỉ lấy giấy tờ không quan trọng thôi.” Sợ Utah Tụng Hương không hiểu ý của mình, Kim Jena nói tiếp, “Arthur, cứ như vậy, em không đến Goran được nữa, đêm nay sẽ trở thành lần cuối chúng ta gặp nhau. Arthur, nếu anh cảm thấy vẫn chưa đủ để bảo đảm, vậy em sẽ dẫn mẹ rời khỏi London, đến một nơi không ai biết mẹ con em.”
Ý nghĩ điên cuồng như vậy, cả một tràng độc thoại như vậy…
“Arthur, anh đáng để em hiến dâng hy sinh tất cả.”
Anh đáng để em hiến dâng hy sinh tất cả, từ tận sâu trong đáy lòng em.
“Đáng giá đến vậy sao?” Anh hỏi, đôi mắt không chút xao động.
Vào khoảnh khắc ấy, Kim Jena muốn nhặt váy dưới đất lên, nhanh chóng thoát khỏi căn phòng này. Căn phòng này có thể trở thành điều tủi nhục nhất trong cuộc đời cô ta.
Đáng giá thế nào ư?
“Bởi vì, Utah Tụng Hương không phải là Henry Ngô.” Từng câu từng chữ.
Kim Jena đã gặp quá nhiều người đàn ông như ba cô ta. Vẻ ngoài không giống, nhưng bản chất thì giống nhau. Họ đều ích kỷ ngạo mạn, vô trách nhiệm, đứng núi này trông núi nọ.
Trong căn phòng đóng kín cửa sổ, làn khói từ điếu thuốc trên ngón tay anh vẫn lặng lẽ lan ra. Không biết có làn gió lén lút từ đâu thổi vào mà tạt vào làn khói. Một luồng khói xanh vấn vít bay lên, xuyên qua giữa anh và cô.
Giữa làn khói xanh, Utah Tụng Hương khẽ cười.
Nụ cười nơi khóe môi anh tựa như ánh mắt khiến lòng bạn phiền muộn.
Từ lần đầu tiên gặp mặt, bạn đã bắt đầu phiền muộn, không nên quen biết người như vậy. Khi hiểu rõ rồi, bạn càng buồn phiền hơn, thậm chí còn không biết đang buồn phiền chuyện gì nữa.
“Jena, em đã gặp Barbara rồi thì phải.” Anh mỉm cười nhìn cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]