Chương trước
Chương sau
Cô nàng bị bạn bè kéo đi mà vẫn chưa nghe được đáp án.

Sau khi bạn bè về hết, Thủ tướng cũng không cho vệ sĩ và trợ lý đi theo, một mình lái xe ra khỏi trang trại, nói rằng đi loanh quanh hóng gió rồi về.

Khoảng nửa giờ sau, quản lý trang trại nhận được điện thoại của Thủ tướng.

Thủ tướng thông báo qua điện thoại, đêm nay sẽ không về trang trại, cũng nhắn thêm rằng anh cho phép Lý Khánh Châu nghỉ ngơi trong vòng bốn mươi tám giờ tới.

Đèn đuốc Cung điện Jose sáng rỡ.

Tô Thâm Tuyết nhận được thông báo bữa tối sẽ được lùi lại bốn mươi phút. Nhưng lý do bữa tối bị muộn thì cô không được biết.

Bảy giờ mười phút, Tô Thâm Tuyết nhìn thấy Utah Tụng Hương trong phòng ăn.

Như chưa có chuyện gì xảy ra, anh hành lễ đúng nghi thức của Thủ tướng với Nữ hoàng, cúi người bốn mươi lăm độ, giúp cô kéo ghế, nghiêng người sang một bên, đợi tới khi cô yên vị rồi anh mới quay về chỗ ngồi của mình.

Christie đích thân mang món ăn lên.

Utah Tụng Hương đã đề xuất Christie thay món phô mai chiên, với lý do tình hình sức khỏe của Nữ hoàng gần đây không thích hợp sử dụng thực phẩm chiên rán.

Christie, hai nhân viên phục vụ, bốn thị vệ, và bữa tối diễn ra trong nửa giờ.

Trong Hoàng thất không thiếu người lén lút âm thầm túm năm tụm ba, mỗi người một câu thêm mắm dặm muối.

Việc cô và Utah Tụng Hương suốt buổi không nói chuyện với nhau sẽ lọt vào mắt những người xung quanh, tới khi bị đồn thổi đến mấy tờ báo lá cải thì sẽ thành chuyện hôn nhân lục đục.

Vậy nên, Tô Thâm Tuyết bèn lên tiếng hỏi thăm Utah Tụng Hương trên đường đi có bị tắc đường hay không.

“Không bị tắc đường” Utah Tụng Hương đáp, “Anh lái xe suốt ba tiếng đồng hồ đấy.”

Lát sau, Tô Thâm Tuyết vừa hỏi vừa đưa tay đón cốc nước nhân viên phục vụ đưa tới: “Không có tài xế sao?”

“Không có tài xế, vệ sĩ cũng không, Thư ký riêng của anh cũng đang nghỉ phép.” Anh bình thản trả lời.

Thủ tướng tự mình lái xe đến Cung điện Jose.

Tô Thâm Thuyết nhấp một ngụm nước, nói chuyện như một cặp vợ chồng thật sự rồi kìa. Xem đi, Thủ tướng tự mình lái xe suốt ba tiếng đồng hồ vì Nữ hoàng đấy.

Bữa tối kết thúc.

Christie hạ giọng hỏi Utah Tụng Hương rằng có cần sắp xếp tài xế cho ngài Thủ tướng hay không?

Tóm lại là muốn hỏi xem liệu tối nay anh có ở lại Cung điện hay không.

“Cảm ơn, không cần đâu.” Utah Tụng Hương vừa trả lời Christie vừa chăm chú nhìn Tô Thâm Tuyết.

Nhìn cô làm gì chứ? Cô có phải Vivian đâu mà sẽ phấn khích hào hứng vì anh nói sẽ ở lại.

Tô Thâm Tuyết đặt khăn ăn xuống, đứng dậy.

Theo thường lệ, cô sẽ cùng Hà Tinh Tinh đi dạo trong vườn sau bữa tối.

Nhưng Tô Thâm Tuyết không thấy Hà Tinh Tinh xuất hiện ở cổng vườn như ngày thường. Vậy thì cô đi dạo một mình cũng được.

Mưa đêm ở Goran ập xuống rất đột ngột, đến nhanh mà đi cũng nhanh. Cô vừa bước chân vào vườn, cơn mưa đã đuổi ngay sau gót. Tô Thâm Tuyết chạy tới nơi gần nhất để trú mưa.

Đây thật sự là một trong những giây phút hiếm hoi chẳng có ai làm phiền cô. Hạt mưa rơi xuống mái vòm nơi cô đứng trú rồi bị bắn ra, được ánh sáng trong vườn rọi vào, tựa như những hạt ngọc trai văng ra từ chiếc cổ xinh đẹp của phụ nữ.

Thời gian như quay trở về rất lâu rất lâu trước kia.

Cô bốc đồng vươn tay ra hứng mưa.

Những hạt mưa to bằng hạt đậu, trong suốt như pha lê lăn nhẹ quanh lòng bàn tay cô.

Trái tim cô khẽ rung động. Cô bắt chước dáng vẻ của mụ phù thủy, hết sức tập trung, miệng lẩm nhẩm câu thần chú: Hô biến, hô biến.

Bất chợt, một giọng nói vang lên bên tai cô: “Hô biến thành cái gì cơ?”

Á! Cô sững sờ, xoay cơ thể cứng nhắc lại, tay vẫn đang vươn ra, mắt nhìn chăm chú vào những hạt mưa long lanh trong lòng bàn tay. Những hạt mưa ấy chẳng biến thành ngọc trai gì hết, mà còn rơi xuống khỏi tay cô.

Cô buông thõng hai tay. Cô đã chẳng còn ở cái thời mộng mơ nữa rồi. Cô đã trở thành Nữ hoàng Goran, giờ đây còn là một người phụ nữ đã có gia đình.

Lúc này, người đàn ông đứng trước mặt là chồng của cô.

Tìm được một điểm tựa, Tô Thâm Tuyết khéo léo lách khỏi vòng tay Utah Tụng Hương.

Mưa đã tạnh rồi.

Anh vẫn đứng chắn lối ra, chăm chú nhìn cô.

Không được nhìn vào mắt người đàn ông này.

Khi anh ấy nhìn bạn bằng ánh mắt chan chứa tình cảm, bạn sẽ cảm thấy mình là duy nhất trong thế giới của anh. Nhưng mà, chẳng có ai là duy nhất trong thế giới của anh cả.

Tô Thâm Tuyết né tránh ánh mắt của Utah Tụng Hương. Cô muốn nói nhưng miệng như dính keo. Còn anh cũng chẳng có vẻ gì là muốn lên tiếng.

Bọn họ lúc này thật chẳng giống một cặp vợ chồng gì hết. Nếu lúc này có ai đi đi qua, chắc chắn sẽ không nghĩ hai người là vợ chồng, chắc chắn là như vậy. Ý nghĩ này len lỏi trong vào tâm trí Tô Thâm Tuyết.

Cô đang mải nghĩ ngợi thì một hơi thở nóng rẫy gần trong gang tấc phả tới.

Dường như đoán được Utah Tụng Hương định làm gì, cô liền đưa tay đặt lên vai anh ngăn lại. Mặt không đổi sắc, cô né tránh gương mặt anh, vô thức thốt lên: “Anh muốn làm gì?”

Một tiếng cười khẽ vang lên.

Mắc bẫy rồi. Rõ ràng là anh muốn ép cô phải lên tiếng trước. Lần nào cũng thế, ức nhất là lần nào cô cũng bị lừa.

Utah Tụng Hương nắm lấy bàn tay cô đang đặt trên vai anh.

Đôi tay vừa rồi còn chống cự lúc này đã ngoan ngoãn nằm gọn trong bàn tay anh.

“Tô Thâm Tuyết, anh không có ý định giận dỗi đâu.” Anh nói.

Gì cơ?

“Thưa Phu nhân Thủ tướng, em đã khiến anh phải khó xử với thế trận một chọi bốn trong bữa ăn tối ấy đấy.” Utah tụng Hương vội nói tiếp, “Ví dụ nhé, trong một cuộc tranh luận gồm có Tổng lý, Phu nhân Tổng lý, và hai đứa con trong gia đình Tổng lý nữa, tổng cộng là bốn người. Thế mà anh lại phải đơn thương độc mã chiến đấu.”

Ví von như vậy cũng được sao.

Còn nữa, đó là một bữa tối riêng tư.

“Hai đứa con nhà Tổng lý còn cố tình tự làm quà tặng cho Nữ hoàng. Em có biết anh đã phải tốn bao công sức mới tiễn được hai đứa ra về không?”

Hóa ra đây lại là lỗi của cô sao?

“Anh cũng không thể nói với hai đứa trẻ rằng, Nữ hoàng không nói tiếng nào đã lên xe bỏ đi rồi. Còn chưa kể, điện thoại của cô ấy cũng tắt máy luôn.”

Cô cũng đâu có vô duyên vô cớ bỏ đi.

Hương hoa thơm ngát, Utah Tụng Hương làm ảo thuật, trên tay anh đột nhiên xuất hiện một bông hồng còn đẫm sương đêm.

Cô máy móc nhận lấy bông hoa.

“Thâm Tuyết, đừng giận mà.” Anh đưa tay vuốt nhẹ lên má cô, “Em chắc chắn không hề biết rằng, ‘Tô Thâm Tuyết tức giận’ có sức hủy diệt lớn đến thế nào đâu.”

Đầu óc cô ngay lập tức trống rỗng.

Não cô trống trơn không nghĩ được gì.

“Tụng Hương,“ Tô Thâm Tuyết nghe thấy giọng mình run rẩy: “Anh nói vậy... là có ý gì?”

“Em đã từng nghe đến ‘vùng an toàn’ chưa? Thuật ngữ ‘vùng an toàn’ dùng để chỉ việc một tiền đạo đứng ở vị trí ưa thích, nhận được một đường chuyền đẹp, tạo cơ hội ghi bàn bằng một cú sút xa tuyệt đẹp. ‘Vùng an toàn’ còn được gọi bằng một cái tên khác là ‘miền ngọt ngào.’ Đúng như tên gọi của nó trong thực tế, nó ám chỉ đến một không gian bao gồm tất cả những gì tốt đẹp trong cuộc sống. Đó là thời tiết đẹp, không khí trong lành, không gian yên tĩnh, một căn phòng có màu sắc hài hòa, đồ ăn và âm nhạc hoàn hảo. Mọi thứ đều như được sắp đặt sẵn để khiến người ta cảm thấy thoải mái. Vì vậy người ta nên vui vẻ tận hưởng, nên thoải mái hưởng thụ cảm giác hạnh phúc đó.”

“Nhưng không, vẫn có gì đó không đúng, và điều khiến một người cảm thấy mọi thứ vẫn chưa hề hoàn hảo chính là...” Anh hạ giọng, nhìn thẳng vào mắt cô, “Tô Thâm Tuyết tức giận rồi.”

“Là... là vậy sao? Liệu có phải... có phải anh đã nhầm rồi không? Ví dụ như... ví dụ như âm nhạc. Thật ra... anh không hề chú ý đến âm nhạc. Mặc dù... đó là bài hát anh thích, nhưng... anh lại không ưa gì ca sĩ thể hiện bài hát đó. Cho nên, người hủy hoại ‘miền ngọt ngào’ của anh chính là ca sĩ mà anh không ưa kia, chứ không... chứ không phải em.” Cô yếu ớt phản kháng.

“Không, âm nhạc chẳng có vấn đề gì hết. Vấn đề ở đây chính là Tô Thâm Tuyết tức giận rồi. Tô Thâm Tuyết giận đến mức tắt luôn cả điện thoại. Cho nên, anh phải lái xe ba tiếng liền, để loại bỏ các yếu tố sai lệch kia càng sớm càng tốt, để tìm lại vùng an toàn hoàn hảo cho mình.”

Cô giáo ơi, gay go rồi, gay go thật rồi!

Khoảnh khắc đó, Tô Thâm Tuyết như bị chìm vào tuyệt vọng. Nhưng nỗi tuyệt vọng ấy ngay lập tức bị niềm vui sướng khổng lồ nhấn chìm.

“Thâm Tuyết.”

“Vâng.”

“Suy xét đến sức hủy diệt của việc ‘Tô Thâm Tuyết tức giận’, sau này em có thể đừng bỏ đi mà không nói một lời như vậy nữa được không?”

“Được.”

“Cũng không được chẳng nói chẳng rằng mà tắt luôn điện thoại.”

“Em biết rồi.”

“Đương nhiên, nếu như Thủ tướng liếc mắt đưa tình với bất kỳ cô gái nào, Phu nhân Thủ tướng hoàn toàn có quyền tức giận.”

“Anh sẽ vậy sao?” Cô thấp thỏm hỏi lại.

“Đương nhiên là không rồi.” Anh đáp lại không chút do dự.

“Thật sự là sẽ không sao?”

“Tuyệt đối không!”

Cô đã mãn nguyện rồi. Tay trái cầm bông hoa anh tặng, tay phải nằm gọn trong tay anh, cô lâng lâng như đi trên mây, lướt qua những lối đi trong vườn.

Cô giáo ơi, em biết, em biết hết mà. Như vậy không ổn chút nào.

Cô ơi, cô có biết không?

Ngay lúc này, em muốn hét lên thật to, đứng bên bờ biển, hướng về phía chân trời vô tận mà hét.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.