Nhìn khắp xung quanh, chẳng có bức ảnh cưới nào, chẳng có đôi giày đôi dép được đặt cạnh nhau, cũng chẳng có đồ vật nào tượng trưng cho mối quan hệ hôn nhân. Nhưng người đàn ông này thật sự đã kết hôn rồi.
Chắc chắn là phải có chứ. Cô cố tìm kiếm thêm lần nữa, nhưng thật sự là không có, cũng chẳng có thứ gì liên quan đến cô hết. Ở đây có phòng để quần áo của cô, có phòng làm việc riêng của cô, có phòng đặt piano và phòng để cô tập thể dục. Nhưng tất cả những điều đó đều xuất hiện bên ngoài phòng ngủ này.
Nhìn quanh phòng ngủ một vòng, chỉ duy nhất hình ảnh người phụ nữ đang mở to đôi mắt si mê ngắm nhìn người đàn ông nằm bên cạnh là chứng minh được người đàn ông này có vợ rồi.
Mặc dù Tô Thâm Tuyết đã cố gắng hết sức để tin rằng việc cô và Utah Tụng Hương nên vợ nên chồng đã trở thành sự thật, thì cũng chỉ là vô ích. Phần lớn thời gian, Tô Thâm Tuyết vẫn cho rằng cô và Utah Tụng Hương chỉ là mối quan hệ nam nữ ở chung với nhau trong xã hội hiện đại. Vội vã sống thử, có thể chia tay ngay ngày mai, thậm chí là chỉ sau một giây phút thôi đã chuẩn bị cho sự chia lìa.
Không gian với gam màu chủ đạo đen - xám này không có một vật gì thừa thãi. Đây là phong cách điển hình của Utah Tụng Hương. Đôi lúc, một chiếc bông tai cô lỡ tay làm rơi, hay những món đồ nhỏ nhặt như nút áo văng trên đất đều là đồ thừa thãi ở chỗ của Utah Tụng Hương. Tất cả đều được dọn dẹp sạch sẽ vào sáng hôm sau.
Thật ra nói là dọn dẹp cũng không đúng lắm. Dù sao đó cũng là đồ của Nữ hoàng, chúng chỉ được mang ra khỏi căn phòng này, trở về vị trí mà đáng lẽ chúng thuộc về. Hoa tai sẽ quay về hộp trang sức của Nữ hoàng, cúc áo được đặt trong hòm đồ thất lạc, còn son sẽ tự khắc ngoan ngoãn nằm trong khay mỹ phẩm.
Có phải là quá đáng lắm không? Cô giáo ơi, em biết, cô rất quan tâm đến cuộc hôn nhân giữa em và Utah Tụng Hương.
Cô ơi, đây chính là tình trạng mối quan hệ giữa em và Utah Tụng Hương đấy.
Em không thể nào trả lời cô được. Cô hãy cứ coi như em đang bảo vệ lòng tự tôn của mình đi vậy.
Cô ơi, vẫn còn có chuyện quá đáng hơn nữa cơ.
Cũng đã không chỉ một lần Utah Tụng Hương coi em là Kim Jena.
Hiếm lắm mới có một cuối tuần hai vợ chồng có thể ngồi bên nhau như một cặp vợ chồng bình thường. Anh ấy tưới hoa trong vườn, còn em cầm một cuốn sách dạy nấu ăn dày cộp, hai chúng em cách nhau một khung cửa sổ. Cô ơi, anh chàng Utah Tụng Hương đó mặc áo hoodie và ủng thôi mà cũng rất đẹp. Nhưng em không muốn để anh ấy biết là em đang chẳng hề nghiên cứu sách nấu ăn gì hết. Thế nên em dùng cuốn sách để ngụy trang, len lén nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Sau đó...
“Kim Jena.” Anh ấy nhìn về phía cửa sổ và gọi.
Cứ như bị tạt một gáo nước lạnh vậy.
Em hạ cuốn sách xuống.
“Anh cứ tưởng mình đang trong phòng làm việc cơ.” Anh ấy đưa tay vỗ trán, khuôn mặt đầy vẻ ngây thơ vô tội.
Cô bất bình ấm ức vì dáng vẻ “ngây thơ vô tội” ấy, nhưng cũng chỉ đành khẽ thở dài vì nét mặt chẳng hề ăn năn hối lỗi của anh.
Thật đúng là... Cô giáo ơi, vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới.
Khoảng hai giờ bốn mươi phút, Tô Thâm Tuyết nhìn thấy Kim Jena xuất hiện trong video giám sát. Chiếc áo khoác của Utah Tụng Hương vắt trên cánh tay Kim Jena , còn Utah Tụng Hương được Lý Khánh Châu dìu đi.
Rất rõ ràng, Utah Tụng Hương uống say rồi.
Tửu lượng của Thủ tướng không tốt, chỉ cần quá tám cốc bia là có thể khiến anh liêng biêng rồi. Chuyện này thì cả nước Goran đều biết.
Trong màn hình giám sát, Hà Tinh Tinh đang chạy ra đón. Mấy người họ đứng trong phòng khách trao đổi vài câu, sau đó đi về phía cầu thang.
Trong phòng ngủ không có quần áo của cô, trong lúc cấp bách, Tô Thâm Tuyết liền với luôn áo choàng của Utah Tụng Hương mặc vào.
Mặc áo xong, cửa phòng ngủ vang lên tiếng gõ, cô chạy ra mở cửa.
Hà Tinh Tinh là người tinh ý, khéo léo đứng chắn giữa Kim Jena và Utah Tụng Hương.
Tô Thâm Tuyết lướt nhìn Utah Tụng Hương. Có thể thấy là anh đã uống quá tám cốc rồi. Cô khẽ chau mày.
“Thủ tướng chỉ uống rượu do ngài Tô mời thôi.” Lý Khánh Châu giải thích.
Ngài Tô mà Lí Khánh Châu nhắc tới chính là cha cô. Ông Tô Văn Hãn là người coi trọng sĩ diện hơn năng lực, bữa Tiệc mừng năm mới tại số Một đường Goran là một trong ba sự kiện hào nhoáng nhất Goran. Chỉ dựa vào thân phận bố vợ để cùng cụng ly với con rể là Thủ tướng Goran đã khiến ông ta nở mày nở mặt trong buổi tiệc rượu rồi.
Tô Thâm Tuyết thầm thở dài, khẽ tránh qua một bên để bọn họ vào phòng, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Kim Jena.
Chiếc áo choàng của Utah Tụng Hương khi mặc lên dài đến mắt cá chân cô, nhưng bộ đồ ngủ của cô còn dài hơn, gấu váy màu vàng lông ngỗng trượt xuống từ bên trong chiếc áo choàng dài màu xám.
Ánh mắt Kim Jena tập trung vào những tua váy màu vàng đó.
Cô muốn tiến lên đỡ lấy anh, nhưng một cánh tay của Kim Jena vẫn chắn ngang giữa cô và Utah Tụng Hương.
Kim Jena này muốn làm gì đây?
“Thưa Nữ hoàng,“ Cô ta khẽ cúi đầu, cử chỉ đúng mực, “Tối nay Thủ tướng đã uống cocktail pha thêm vodka.”
“Vậy nên?” Tô Thâm Tuyết hỏi.
“Rượu vodka khá mạnh. Người cũng biết tửu lượng của Thủ tướng kém. Thưa Nữ hoàng, tôi không có ý gì khác, tôi… tôi đã cùng ở London với Thủ tướng nhiều năm, là bạn học. Đứng trên góc độ bạn học… tôi chỉ có ý… Ngài Thủ tướng một khi đã uống quá nhiều rượu, thì sẽ… thì sẽ rất khó xử lý. Dựa vào dáng vóc cao lớn của Thủ tướng… tôi… tôi cho rằng vẫn nên để anh Lý đến hỗ trợ thì hơn.” Cô ta càng nói càng cuống, giọng nói cũng nhỏ dần, nhưng vẫn cố nói hết.
Chỉ có điều, những lời này được thốt ra từ Cố vấn Thủ tướng có vẻ không phù hợp cho lắm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]