Cô đã chính thức từ biệt thời con gái của mình.
Cô từ chối tất cả mọi hoạt động. Một chiếc ghế rất lớn với tay vịn khá to được chuyển tới. Cô cuộn mình ngồi lên cũng chỉ chiếm một phần ba chiếc ghế.
Cửa sổ mở toang, làn gió ùa vào, vờn tung những lọn tóc xõa bên vai cô, thổi bay gấu váy đang che phủ ngón chân cô. Cô chăm chú nhìn xuống những ngón chân màu hồng nhạt của mình, kiểu màu hồng nhạt xinh xắn, mới nhìn qua không khác gì những động vật nhỏ mới sinh. Cô khẽ chớp mắt, một giọt nước long lanh như pha lê rơi xuống ngón chân cô.
Sao đây, không còn nữa rồi sao?
Thứ mà cô trân trọng, thứ mà cô cẩn thận nâng niu, thứ liêng thiêng tôn quý như vậy, tại sao nói mất là mất luôn được. Cô cũng không biết, tại sao lại mất được chứ?
Đáng chết, đều là lỗi của Utah Tụng Hương. Utah Tụng Hương tội lỗi tày đình. Cô không thể nào tìm thấy anh trong buổi sáng sớm đầy hoảng loạn này. Anh có kinh nghiệm, anh biết rõ đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Đó là lần đầu tiên của cô, sao có thể để cô mới sáng sớm đã phải tìm anh như vậy.
Giọt thứ hai, rồi giọt thứ ba rơi xuống.
Cô ngẩng đầu, chăm chú nhìn lên bầu trời ngoài cửa sổ.
Mãi cho đến khi nền trời dần tối đen, cửa phòng ngủ được mở ra, người bước vào đứng bên cạnh cô một lát mới cất tiếng hỏi: “Sao lại không ăn cơm?“.
Hôm đó, lần đầu tiên cô được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tuong-moi-xem-don-ly-hon-/3470815/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.