Cô từ chối tất cả mọi hoạt động. Một chiếc ghế rất lớn với tay vịn khá to được chuyển tới. Cô cuộn mình ngồi lên cũng chỉ chiếm một phần ba chiếc ghế.
Cửa sổ mở toang, làn gió ùa vào, vờn tung những lọn tóc xõa bên vai cô, thổi bay gấu váy đang che phủ ngón chân cô. Cô chăm chú nhìn xuống những ngón chân màu hồng nhạt của mình, kiểu màu hồng nhạt xinh xắn, mới nhìn qua không khác gì những động vật nhỏ mới sinh. Cô khẽ chớp mắt, một giọt nước long lanh như pha lê rơi xuống ngón chân cô.
Sao đây, không còn nữa rồi sao?
Thứ mà cô trân trọng, thứ mà cô cẩn thận nâng niu, thứ liêng thiêng tôn quý như vậy, tại sao nói mất là mất luôn được. Cô cũng không biết, tại sao lại mất được chứ?
Đáng chết, đều là lỗi của Utah Tụng Hương. Utah Tụng Hương tội lỗi tày đình. Cô không thể nào tìm thấy anh trong buổi sáng sớm đầy hoảng loạn này. Anh có kinh nghiệm, anh biết rõ đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Đó là lần đầu tiên của cô, sao có thể để cô mới sáng sớm đã phải tìm anh như vậy.
Giọt thứ hai, rồi giọt thứ ba rơi xuống.
Cô ngẩng đầu, chăm chú nhìn lên bầu trời ngoài cửa sổ.
Mãi cho đến khi nền trời dần tối đen, cửa phòng ngủ được mở ra, người bước vào đứng bên cạnh cô một lát mới cất tiếng hỏi: “Sao lại không ăn cơm?“.
Hôm đó, lần đầu tiên cô được nếm món anh nấu. Trước đây, Vivian đã nhiều lần khoe khoang trước mặt cô: “Tớ được ăn món Tụng Hương nấu rồi nhé. Đó là món ngon nhất trên đời tớ từng được ăn.”
Thật ra, Tô Thâm Tuyết không biết, mà cũng không muốn biết món ăn mà Utah Tụng Hương nấu cho Vivian Healther có mùi vị thơm ngon như thế nào,
Có một điều không thể phủ nhận được: món trứng chiên của Utah Tụng Hương khá ổn, súp nấm cũng hợp khẩu vị của cô một cách đáng ngạc nhiên. Đúng rồi, anh còn làm cho cô cả một chiếc bánh sandwich Cuba, còn dùng cả thịt quay Đức chính hiệu.
Anh nói rằng đã khá lâu anh không vào bếp rồi.
Tối đó, Utah Tụng Hương kể cho cô nghe về cuộc sống của anh ở London.
Hồi ở London, anh từng làm bồi bàn tại một nhà hàng. Anh đã học được cách làm món sandwich Cuba trong thời gian này. Anh cũng từng làm thêm tại thư viện, và bị phân biệt đối xử vì mang gương mặt Á Đông.
Cô chăm chú nghe từng câu từng chữ, anh cứ kể, cô cứ nghe.
Lúc anh cau mày cô cũng cau mày, anh chớp mắt cô cũng chớp mắt, khi anh kể đến đoạn anh gặp cướp vào một dịp cuối tuần, cô căng thẳng nắm chặt tay anh… Cũng không biết tại sao, anh không còn kể chuyện của anh ở London nữa, nhưng điều này không làm ảnh hưởng đến việc cô vẫn dõi mắt nhìn anh. Cô say sưa ngắm anh, anh quay mặt lại, cô vô cùng tự nhiên nhắm hờ mắt lại. Họ hôn nhau, mà đâu chỉ dừng lại ở nụ hôn, đêm đó cô đã hiểu rõ toàn bộ quá trình “Tại sao lại không còn” của mình. Gió đêm ngoài cửa rổ tràn vào, tóc cô ướt át dính vào cổ anh. Cô bắt đầu tính sổ với anh, trách anh tại sao có thể lợi dụng lúc cô uống say để làm chuyện đó. Anh phải biết, cô là Nữ hoàng cơ mà.
Đáp lại sự chất vấn của cô, anh chỉ đưa ra đúng một lý do, là do cô bắt đầu trước. Do cô say nên mới động tay động chân trước. Cô phải biết, anh có đầy đủ sinh lý bình thường của người trưởng thành, lại còn đang trong giai đoạn hormone phát triển mạnh mẽ nhất.
Cho nên… cho nên, ngọn lửa tình giữa nam và nữ đã được thổi bùng lên như thế.
“Tô Thâm Tuyết, em là vợ anh, còn anh là chồng em, đó là chuyện vô cùng bình thường” Anh liền giáo huấn cô một bài. “Hơn nữa…” Anh chăm chú nhìn cô bằng ánh mắt đẹp hút hồn, “Hơn nữa, Tô Thâm Tuyết lúc say thật sự khá đáng yêu.”
Những lời nói hoa mỹ của con trai trưởng nhà Utah chẳng có mấy tác dụng với cô. Cô vẫn không ngừng trách móc anh, nhưng riêng chuyện cô thức dậy và không thấy anh bên cạnh vào buổi sáng hôm đó, cô không nhắc đến dù chỉ một chữ.
Ngày thứ ba, cô vẫn ở tại số Một đường Jose, đêm đó họ không làm gì cả.
Kết quả là sau ba ngày đó, toàn bộ Goran đã đồn ầm lên rằng Nữ hoàng ở miết trong số Một đường Jose suốt ba ngày ba đêm không bước chân ra khỏi cửa. Trên khắp đường to phố nhỏ, tại những nơi công cộng, dân chúng đều tụ tập bàn tán, khiến cho bất cứ cô gái trẻ nào nghe thấy cũng phải đỏ mặt.
Nghĩ kỹ lại thì những ngày đó cũng khiến cho Tô Thâm Tuyết có cảm giác “Tôi và người đàn ông này đang trong tuần trăng mật.” Sau “ba ngày ba đêm không ra khỏi cửa”, cô quay về cung điện, còn anh lại bận rộn giải quyết chướng ngại mang tên “trẻ tuổi, thiếu kinh nghiệm chính trị” của mình.
Mỗi tháng họ thường gặp nhau ba đến bốn lần, mỗi lần không kéo dài quá hai mươi tiếng đồng hồ trong khoảng thời gian từ buổi chiều cho đến đêm, ngắn ngủi đến mức chỉ có thể cùng nhau ăn một bữa cơm.
Theo thỏa thuận tiền hôn nhân, mỗi tháng anh sẽ qua đêm tại cung điện hai lần, còn cô sẽ qua đêm tại số Một đường Jose hai lần. Hai tháng đầu tiên đều như vậy. Nhưng càng về sau, cô ở lại số Một đường Jose thường xuyên hơn. Sau đó, trừ những dịp lễ Tết quan trọng, anh chẳng bao giờ xuất hiện tại cung điện. Đó cũng là lý do người ta rất hiếm khi thấy xe của anh chạy trên làn đường ưu tiên dẫn từ cung điện tới địa chỉ số Một đường Jose dành cho Thủ tướng.
Cứ như vậy, họ cùng nhau trải qua năm kết hôn đầu tiên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]