Chương trước
Chương sau
“Người khác” mà anh luôn miệng nhắc tới ấy chính là kẻ đã khiến cho những bài kiểm tra toàn điểm mười của anh không bao giờ đến được với mẹ.

Trong lúc tin tức vợ mình tự sát đang lan truyền khắp ngóc ngách của thành phố Goose, Utah Tụng Khinh còn đang say giấc nồng trên giường của một cô gái mới tròn mười tám.

Cô gái đó chính là cháu gái của vợ ông.

Cha của con mình và cháu gái mình, điều này đã đẩy người phụ nữ vẫn sống dưới ánh hào quang giả tạo ấy chọn một mảnh thủy tinh để giải thoát cho bản thân.

“Tụng Hương, đừng bao giờ trở thành một người giống như ba con.” Đây là di ngôn cuối cùng mà bà để lại cho con trai mình.

Năm tháng qua đi, “Đừng bao giờ trở thành người như ba” đã trở thành chiếc vòng kim cô của Utah Tụng Hương.

Hồi còn niên thiếu, thường có nhiều người nói với anh rằng, “Cậu trông rất giống ba mình, sau này chắc chắn sẽ có rất nhiều cô gái muốn hẹn hò với cậu.” Sau này, bọn họ lại nói, “Cậu sẽ trở thành một người xuất chúng giống như người cha Thủ tướng của mình.”

Sau đó nữa, khi anh kế nhiệm vị trí của cha mình, thi thoảng, vẫn có người nói với anh, “Nhìn ngài, tôi nhận thấy có hình bóng của cha ngài hồi ông ấy còn trẻ trung phong độ.”

Anh vẫn thường mỉm cười lịch thiệp trước những câu nói đó, nhưng trong thâm tâm lại thầm mắng họ, “Toàn là những kẻ ngu ngốc hết thuốc chữa” với thái độ phẫn nộ, lo lắng, bất an.

Thế mà còn có người nói nhìn thấy hình bóng của ba thời trai trẻ trong anh à?

“Đúng vậy, đúng vậy, những người đó đúng là ngu ngốc hết thuốc chữa.” Cô hùa theo anh, chê trách lũ người kia với giọng khinh miệt.

“Thâm Tuyết, Tô Thâm Tuyết.”

“Em đây, em đây.” Cô nhắm mắt lại, khẽ hôn anh. Cô hôn lên thái dương, lên cổ, lên cằm anh. Mỗi một nụ hôn, cô lại thì thào một câu nói ngớ ngẩn mà đến bản thân cô cũng không hiểu rõ, “Không đâu, em sẽ không để anh biến thành người khác đâu.”

“Ai dám biến anh thành người khác, em sẽ liều mạng với người đó.”

“Anh đừng tưởng em chỉ nói chơi, anh đừng quên, mẹ em chính là Joanna nổi loạn đấy. Nếu như có người dám biến anh thành người khác, em sẽ liều mạng với kẻ đó thật đấy.”

“Nhìn thấy không? Gót giày của em siêu nhọn luôn. Em sẽ dùng nó để đối phó với kẻ đó. Nếu như hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, em… em… em sẽ cắn hắn. Đừng tưởng là em không dám cắn. Đương nhiên đó chỉ là hạ sách thôi, nhưng dù sao thì em cũng cắn hắn cho mà xem. Sợ rồi phải không, kẻ xấu sẽ cút ngay thôi, nhìn cho rõ đi. Em hung hãn y như mẹ em vậy.”

Mấy lời nhảm nhí này, anh đều nghe thấy hết.

Vậy mà cảm xúc hỗn loạn của anh đã dịu đi nhiều, trong lòng còn cảm thấy vui vẻ.

Cảm giác vui vẻ, trái tim cũng nhẹ nhõm đi.

“Tụng Hương, có em đây. Tin em đi, nhân danh Nữ hoàng Goran, em sẽ không để anh biến thành người khác đâu.”

“Chẳng ai có thể biến anh thành người khác được cả.”

“Tụng Hương, đừng lo lắng gì cả... nếu như... nếu như thật sự có ngày đó...”

Giữa màn đêm tối tăm, câu nói ấy vọng đi vọng lại trong tâm trí cô: Nếu như thật sự có ngày đó, Tô Thâm Tuyết, mình sẽ dùng cách gì để trông chừng anh ấy đây?

Nghĩ mãi, nghĩ mãi, trăn trở thật lâu.

Sống đến ngày hôm nay, những thứ mà Tô Thâm Tuyết có được ít ỏi đến đáng thương, thứ duy nhất cô nắm trọn trong tay cũng chỉ có một tâm hồn giấu thật sâu nơi đáy lòng, khắc lên ba chữ “Tô Thâm Tuyết” một cách thuần khiết nhất, chân thành nhất, chỉ có vậy thôi.

Đêm khuya thanh vắng, có thể khóc lóc, có thể gào thét, có thể phiêu du.

Cô vùi mặt vào ngực anh, khẽ nói.

“Nếu như thật sự có ngày đó, em giao linh hồn của mình ra là được mà.”

Giao tâm hồn của mình ra, đến lúc ấy, Tô Thâm Tuyết sẽ chẳng còn gì nữa cả. Cho nên, Tụng Hương, tâm hồn em đủ mạnh để giữ chặt lấy anh, sẽ không để anh biến thành người khác đâu.

“Vậy cũng được sao?” Môi cô khẽ chạm lên vị trí trái tim anh.

Nơi đó, rất bình yên.

Anh vòng tay ôm lấy cô.

Thật bình yên.

Cô lặng lẽ cảm nhận ngón tay anh nhè nhẹ vuốt ve lọn tóc mai của cô, từng chút, từng chút, dần dần, tay anh nhanh hơn, nhanh hơn nữa. Cô bắt đầu né tránh, cảm thấy hơi nhột, đúng là nhột thật, anh đừng chạm đến nơi đó mà. Cô càng trốn anh càng quyết liệt, khóe miệng anh khẽ cong lên. Cô bắt đầu cười sằng sặc, vừa cười vừa thấp giọng van xin, “Tụng Hương, đừng, đừng nghịch nữa.” Chiếc giường chỉ to chừng này, cô có thể trốn đi đâu chứ? Cuối cùng, cô bất lực nép vào lòng anh, anh nhân lúc này lại ghé vào tai cô dặn dò, “Thâm Tuyết, nhìn anh đi, em phải luôn trông chừng anh, đừng để anh biến thành người khác.”

Vâng, vâng, Tụng Hương, em sẽ trông chừng anh.

Ánh mặt trời từ từ xua đi bóng đêm, soi chiếu vạn vật rõ ràng như trạng thái vốn có.

Áo sơ mi nhàu nhĩ, tất bị xé rách, những món đồ vứt lộn xộn trên tủ đầu giường đêm qua đã hoàn toàn biến mất. Dưới chân giường, giày dép được xếp ngay ngắn, quần áo của anh và của cô treo gọn gàng trên giá. Trên chiếc tủ đầu giường, một bình hoa hồng còn đọng sương mai đã thay thế cho lọ hoa bách hợp hôm qua. Sáng sớm nay người dọn dẹp đã làm hết những việc này.

Anh đang đứng quay lưng về giường, khoác lên mình chiếc áo sơ mi trắng, động tác nhẹ nhàng thanh thoát cứ như thể cô mới là người uống say tối qua. Cô chăm chú ngắm nhìn anh, cho tới khi anh mặc xong áo, cho tới khi anh quay đầu lại.

Tại sao lại cau mày? Tại sao lại cau mày?

Mặc dù khuôn mặt và hàng mày của anh đều đẹp đến nỗi khiến người ta phải nín thở, nhưng cô vẫn không thích nhìn thấy anh cau mày. Thời tiết đẹp như vậy, cô muốn nhìn cặp mày thư thái của anh, nếu như... nếu như có thêm một câu chào ngày mới nữa thì sẽ tuyệt biết mấy.

“Thâm Tuyết, buổi sáng tốt lành,“ Trời đẹp như vậy, lại nghe được câu nói này từ anh, đúng là vô cùng lãng mạn, nên thơ.

Dường như anh đọc được suy nghĩ trong lòng cô, anh ghé sát mặt về phía cô, mùi kem cạo râu thoang thoảng như mùi hoa bia lên men.

Không biết tại sao, tim cô bỗng đập rộn rã.

“Thâm Tuyết.”

Bốn mắt nhìn nhau, cô nên đáp lời anh, nhưng cổ họng cô như khô khốc, không cất nổi thành lời.

“Thâm Tuyết, nhìn em lúc này rất giống cô nàng ngớ ngẩn mang một chiếc lều ra cắm trại trước cửa số Một đường Jose vào lễ Giáng sinh đấy.” Ngữ điệu và giọng nói của anh du dương như bản nhạc, khiến cô bất giác “À” lên một tiếng.

Cô cứ ngẩn ngơ xoay mòng mòng với câu hỏi, tại sao không phải là “Thâm Tuyết, buổi sáng tốt lành“. Còn nữa, anh nói vậy là có ý gì?

“Tô Thâm Tuyết.”

“Dạ?”

Sao hàng mày anh lại cau chặt hơn rồi? Không thể thoải mái giãn ra được hay sao? Cô nghĩ ngợi rồi vươn thẳng tay ra, khi ngón tay sắp chạm đến giữa cặp lông mày, ánh mặt lạnh lùng của anh khiến tất cả như bị đóng băng.

Trong màn đêm u tịch, những lời nói ngốc nghếch của cô đã trở thành mộng tưởng với anh.

Dáng vẻ của cô lúc nào phản chiếu trong mắt anh, thật sự có nét giống với miêu tả ban nãy của anh: Cô nàng ngớ ngẩn mang lều ra cắm trại trước cửa số Một đường Jose vào lễ Giáng sinh.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.