Để có thể là những người đầu tiên lấy được số thứ tự, các cô gái đã dựng lều cắm trại đợi chờ suốt đêm.
Tuy nhiên, Utah Tụng Hương cũng ngầm gọi những cô gái trẻ dựng lều xếp hàng suốt đêm đó là “Cô nàng ngớ ngẩn”, bởi vì họ đã từ bỏ khoảng thời gian đón Giáng sinh ấm áp bên gia đình và bạn bè, chỉ để giành lấy một cơ hội nhỏ nhoi với xác suất ba phần nghìn.
Tô Thâm Tuyết cũng cảm thấy họ thật ngốc, ngủ trong lều sao có thể thoải mái dễ chịu bằng phòng mình được.
Tô Thâm Tuyết thu ngón tay đang đặt giữa đầu mày Utah Tụng Hương lại, anh lại tiếp tục mặc đồ.
Anh mặc xong áo sơ mi, tiếp đến là đeo đồng hồ.
Ga trải giường được tận dụng làm khăn tắm. Tô Thâm Tuyết dựa lưng vào thành giường, dưới tia nắng ban mai, người đàn ông trước mặt cô chính là hiện thân tuyệt vời của thế giới này, sao có thể không nhìn được.
Đông tác đeo đồng hồ của anh có thể sánh ngang với các quảng cáo bom tấn, đầy tính nghệ thuật và mãn nhãn.
Tần suất xuất hiện chiếc đồng hồ này trên cổ tay của Thủ tướng Goran cũng khá nhiều.
Vào các dịp khác nhau, anh thường diện những bộ lễ phục khác nhau, nhưng lần nào cũng được phối với chiếc đồng hồ màu bạc này. Đừng bị lừa vì thiết kế giản dị của chiếc đồng hồ đó, thật ra đó là tác phẩm được nghệ nhân của hãng đồng hồ Patek Philippe chế tác thủ công trong suốt tám năm.
Có lần được phóng viên hỏi tới, anh chỉ điềm đạm trả lời, “Là món quà của một người bạn.”
Người bạn mà Utah Tụng Hương nhắc tới chính là Vivian Healther.
Kể từ khi trở về từ London, Utah Tụng Hương đã luôn đeo chiếc đồng hồ đó. Lúc anh cầu hôn cô, anh cũng nói rõ với cô rằng đó là chiếc đồng hồ Vivian Healther tặng anh.
Khoảng thời gian đó, Vivian đang trải qua quá trình điều trị tâm lý, nên anh không kể cho Tô Thâm Tuyết nghe những chuyện đã xảy ra giữa anh và Vivian ở London. Anh vẫn luôn nói rằng anh đeo chiếc đồng hồ này vì có cảm giác áy náy, “Cô ấy khiến anh nhớ đến mẹ của mình.” Anh đã nói với cô như vậy.
Anh còn nói, nếu cô không thích, cô có thể vứt nó vào một chiếc hòm, khóa lại rồi ném chìa khóa xuống bồn cầu.
“Chiếc đồng hồ rất hợp với anh.” Cô đưa tay về phía anh, mỉm cười dịu dàng.
Quảng trường xếp đầy nến và hoa hồng, anh lồng chiếc nhẫn cầu hôn vào tay cô, hôn nhẹ lên trán cô, và nói với cô những chuyện liên quan đến chiếc đồng hồ. “Giả như có một ngày nào đó em cảm thấy nó không còn hợp với anh nữa, thì nói cho anh biết nhé.”
Trong khoảnh khắc đó, Tô Thâm Tuyết đã nghĩ, những câu nói kiểu như “Chiếc đồng hồ đó không hợp với anh đâu” chắc chắn sẽ không bao giờ được thốt ra từ miệng cô.
Đeo đồng hồ xong, Utah Tụng Hương xoay người lại lần nữa. Cô nở nụ cười với anh, anh hờ hững nhìn cô, cất lời, “Tô Thâm Tuyết, bây giờ nhìn em đỡ hơn rồi đấy.”
Cô cũng cảm thấy như vậy.
“Tối qua em cũng uống rượu sao?” Anh lên tiếng hỏi với giọng bình thản.
“Đúng là em có uống một chút.” Cô không nói dối, đêm qua đúng là cô đã uống một chút đồ uống có cồn.
“Rượu thường dễ khiến người ta làm ra những chuyện ngốc nghếch.” Anh nói với cô.
“Có ai nói không phải đâu?” Cô mệt mỏi đáp lời.
Một nụ cười nở trên khuôn mặt anh, nét cười trên mặt cô cũng nở rộ hơn.
“Gặp em sau.” Anh chạm nhẹ vào trán cô.
“Gặp anh sau.” Cô mỉm cười chào anh.
Họ gặp lại nhau vào hai mươi sáu phút sau đó, khi đó bữa sáng đã được bày biện xong, ngài Thủ tướng và Phu nhân Thủ tướng cùng nhau dùng điểm tâm.
Xe riêng của Thủ tướng đã đợi sẵn bên ngoài. Hai chiếc xe công, xe đi trước chuyên chở hành lý và tài liệu giấy tờ, xe đi sau dùng để đưa rước Thủ tướng cùng trợ lý, ngoài ra còn có thêm hai xe an ninh đi kèm. Đây là những điều kiện cần thiết cho một chuyến công tác của Thủ tướng.
Tô Thâm Tuyết rảo bước trên nền gạch của tòa nhà số Một đường Jose.
Trong phân cảnh này, cô cần phải vào vai Phu nhân Thủ tướng, yên lặng lắng nghe kế hoạch về chuyến công tác lần này của Thủ tướng. Anh nói rằng vốn dĩ định thông báo cho cô về chuyến công tác này vào buổi tối hôm qua.
“Tối qua chơi trò chơi, anh đã thua Geogre. Không, đúng ra là đám người ấy cả ngày chẳng có việc gì để làm. Nếu anh có thời gian, anh nhất định sẽ tàn sát họ, để họ không còn một mảnh giáp.” Anh vừa nói vừa đưa bánh mỳ cho cô.
Thủ tướng chơi game bị thua, chuyện này mà được truyền ra ngoài thì chắc chắn sẽ có được sự đồng cảm của giới trẻ.
Thủ tướng chơi game với bạn bị thua, dám chơi dám chịu, anh đã uống một chút rượu. Thủ tướng uống rượu, và ai cũng thấy đấy, điều này mới dẫn đến chuyện ngài quên không thông báo cho phu nhân của mình về chuyến công tác.
Vậy nên, ngài đích thân đưa bánh mỳ cho phu nhân của mình.
Ngày Mười bốn tháng Mười hai là ngày làm việc cuối cùng của Thủ tướng tại số Một đường Jose trong năm 2012. Suốt nửa tháng cuối năm, anh đều phải đi công tác: Tới khu vực phía Nam Goran tham dự lễ khánh thành sân bay, sau khi tham sự lễ khánh thành sân bay xong anh lại di chuyển tới khu vực miền Trung của Goran. Trong vòng nửa tháng, những trận mưa lớn liên tiếp tại khu vực này đã khiến cho đoàn tàu đi lệch khỏi đường ray, vô cùng nguy hiểm. Trưởng tàu đã dũng cảm hy sinh thân mình để đổi lấy sự an toàn cho hơn bốn trăm sinh mạng trên tàu. Con của người này mới chỉ sáu tuổi, điều này đã khiến cho toàn bộ dân chúng Goran nghẹn ngào thương cảm. Bởi vậy việc đến thăm đứa trẻ này cũng là một phần trong kế hoạch công tác của Thủ tướng.
Sau khi hoàn thành công việc tại khu vực miền Trung, anh sẽ bay qua London. Ngoài mục đích công vụ, anh còn phải tham gia lễ kỷ niệm một trăm năm thành lập trường với danh nghĩa của chính mình. Ứng cử viên sáng giá nhất cho chức vụ Tổng thống Italy trong nhiệm kỳ tiếp theo cũng là bạn học khóa trên của anh. Vài ngày trước, họ đã trò chuyện qua điện thoại và hẹn gặp nhau trong dịp kỷ niệm này.
Sau đó, anh sang New York để tham gia Hội nghị Khí hậu Liên Hợp Quốc. Ngày cuối cùng trước khi sang năm mới, anh mới trở lại Goran.
Anh thông báo với cô về kế hoạch công tác lần này trong lúc cô vẫn đang nhai bánh mỳ. Khi anh nói xong, cũng là lúc cô ăn xong.
“Bánh mỳ ngon không?” Anh hỏi cô.
Cô gật đầu.
À phải, đối với Nữ hoàng Goran, gật đầu bị xem là một cử chỉ bất lịch sự để thay thế cho câu trả lời “được”, “tốt“.
“Vô cùng ngon.” Cô nhanh chóng sửa sai.
“Anh đi đây.”
“Em tiễn anh.”
Anh đặt tay lên vai cô: “Em cứ tiếp tục bữa sáng của mình đi.”
Cô ngẩn người, rồi chậm rãi ngồi xuống.
Vì câu nói này của Thủ tướng, bầu không khí vốn không hề thoải mái lúc này lại càng thêm phần gượng gạo.
Hiển nhiên, anh cũng nhận ra điều này.
“Thâm Tuyết,“ Anh cất lời, giọng nói hơi rầu rĩ, “Đã rất lâu rồi anh không giao tiếp với phụ nữ, lần nào nói chuyện xong anh cũng đều quên sạch. Anh không có ý đánh đồng em với những người phụ nữ đó. Dù gì đi nữa, những gì anh vừa nói, đơn giản có nghĩa là, không nhất thiết bắt em phải bỏ ngang bữa sáng để tiễn anh. Hôm nay có món bánh xoài mà em thích, bánh xoài nguội rồi ăn sẽ không còn ngon nữa.”
Thấy cô vẫn im lìm, anh nói tiếp: “Mới vài ngày trước, vị nghị sĩ trẻ nhất Quốc hội đã nói với anh, ‘Ngài Thủ tướng, khi tôi giành được huy chương cho cuộc thi chạy năm nghìn mét dành cho Thanh niên thì ngài mới vừa sinh ra đời’, Thâm Tuyết, anh hy vọng em có thể hiểu cho tình hình hiện tại của anh.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]