“Thâm Tuyết.”
“Vâng.”
“Nhìn anh, Thâm Tuyết.”
“Vâng, vâng.” Cô mở mắt cố kiếm tìm trong bóng tối, đôi tay sốt sắng mò mẫm lần hồi. Anh ấy làm sao vậy, đôi tay cô cuống quýt muốn an ủi vỗ về anh, những cái vuốt ve dịu dàng chắc sẽ khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn.
“Thâm Tuyết.”
“Vâng.”
Cuối cùng, đôi tay cô cũng tìm thấy anh. Cô ôm ghì lấy anh, tựa như ngọn núi đang cố chấp ôm lấy đất mẹ, như chú cá nhỏ vô vọng vùng vẫy gắng sức thu cả đại dương vào lòng.
“Thâm Tuyết, em phải trông chừng anh.” Giọng nói trầm khàn nồng nặc hơi rượu, còn nhuốm chút cố chấp dỗi hờn như trẻ con.
“Được, được.”
“Thâm Tuyết, em phải trông chừng anh, đừng để anh biến thành một người khác“. Mới nghe qua thì có thể nhận ra đó giọng điệu của anh vào những lúc riêng tư, nhưng nghe kỹ, có thể nhận thấy sự bất an lo sợ.
“Dạ.” Cô nhẹ nhàng đáp lời.
“Thâm Tuyết, Thâm Tuyết.”
“Em đây, em đây.” Cô vội trấn an anh.
Anh vươn tay ra, cô lập tức rơi vào vòng tay anh, bị anh siết chặt đến nhăn cả mặt.
“Trông chừng anh, đừng để anh trở thành một người khác nhé.” Anh vẫn thì thầm bên tai cô.
Cô biết, “người khác” mà anh cứ luôn miệng nhắc tới kia là ai.
Hồi hai người vẫn còn là những cô cậu thiếu niên, đêm đó tại rạp chiếu phim, màn hình đang chiếu hình ảnh từng giọt, từng giọt máu đỏ thẫm trào ra từ cổ tay của một người phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tuong-moi-xem-don-ly-hon-/3470799/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.