Tô Thâm Tuyết vỗ vỗ vào má mình, thu lại ánh mắt đang hướng ra phía cửa sổ, đứng thẳng dậy, chậm rãi quay người, hình ảnh của cô đang được phản chiếu trong chiếc gương lớn sát đất.
Từ cử chỉ đến biểu cảm của cô gái trẻ trong gương đều hài hòa với bức chân dung khổng lồ đặt giữa Quảng trường Trung tâm.
Tô Thâm Tuyết nhìn chằm chằm vào cô gái mặc bộ lễ phục trắng muốt trong gương.
Đó là Nữ hoàng Goran.
Đằng sau danh vị Nữ hoàng Goran mới là Tô Thâm Tuyết.
Những gì mà dân chúng đất nước này yêu mến, chính là Tô Thâm Tuyết ở trong gương kia.
Người phụ nữ cao lớn đứng cạnh cô là Christie – người quản lý một trăm linh sáu chiếc chìa khóa tại cung điện Jose.
Năm nay Christie bốn mươi tám tuổi, sinh ra tại Goran, lớn lên ở Tây Ban Nha. Trong khoảng thời gian từ năm hai mươi đến ba mươi tuổi, bà vẫn luôn phục vụ tại Hoàng gia Tây Ban Nha. Năm ba mươi mốt tuổi, bà từ chối lời đề nghị tiếp tục làm việc trong Cung điện Tây Ban Nha để quay về Goran, trở thành một trong những quản lý cấp cao hàng đầu trong Cung điện Jose.
Năm bốn mươi lăm tuổi, Christie đã được giao quyền quản lý một trăm linh sáu chiếc chìa khóa tại cung điện.
Nắm quyền quản lý một trăm linh sáu chiếc chìa khóa cũng giống như quản gia của đại gia tộc, Christie cũng là người duy nhất trong số hai trăm người phục vụ trong cung điện có quyền bầu cử ngôi vị Nữ hoàng.
Hiện giờ, Tô Thâm Tuyết có thể đứng đây với tư cách là Nữ hoàng Goran chính là nhờ vào lá phiếu giúp cân bằng tỷ số của Christie, còn lá phiếu quyết định để cô chính thức ngồi lên ngôi vị Nữ hoàng là lá phiếu cuối cùng của Utah Tụng Hương.
Ngày hôm đó, dưới mái vòm màu vàng kim, Utah Tụng Hương khẽ nở một nụ cười hút hồn.
Từ nụ cười của anh, Tô Thâm Tuyết nghe thấy tên mình vang lên từ miệng giám mục.
Pháo giấy sặc sỡ rơi xuống đầu cô.
Hơi bất ngờ, nhưng không quá ngạc nhiên.
Hôm đó, Tô Thâm Tuyết với tư cách “Tân Nữ hoàng Goran” đã chắp hai bàn tay trước ngực, điềm đạm không ngừng cất lời cảm ơn.
Người cuối cùng đến trước mặt cô chính là Utah Tụng Hương.
“Thâm Tuyết, em làm được rồi, giống y như trong tưởng tượng của anh.” Anh đã nói với cô như vậy, ngữ điệu dịu dàng, ánh mắt lấp lánh, cứ như thể anh và cô đã đồng cam cộng khổ, cùng trải qua khó khăn thử thách.
Nhưng không phải vậy. Sự thật là con gái lớn nhà họ Tô biết điều, lại ngoan ngoãn hơn con gái lớn nhà Healther mà thôi.
Nếu có thể... nếu như có thể, cô lại hy vọng mình chính là con gái lớn nhà Healther. Lúc ban đầu ý nghĩ này còn thoáng mơ hồ, nhưng đến hôm nay lại càng rõ nét hơn.
Tại sao ư? Thật ra Tô Thâm Tuyết cũng không biết.
Cô không biết, mà cũng không muốn biết.
Trên quảng trường, đội nhạc đang tấu lên Quốc ca Goran.
Sau bài Quốc ca là đến lời chúc năm mới của Nữ hoàng.
Quốc ca Goran dài bốn phút mười ba giây, từ trong phòng này bước đến ban công phát biểu dành cho Nữ hoàng mất ba phút. Vậy là cô còn khoảng hơn một phút.
Trong một phút này, cô có một nhiệm vụ: đội chiếc Vương miện Hoa hồng lên.
Vương miện Hoa hồng, cũng chính là vương miện của Nữ hoàng.
Nhắc đến Vương miện Hoa hồng, bất cứ người dân Goran nào cũng thuộc lòng câu chuyện về nó bằng một niềm sùng kính. Tương truyền, chiếc vương miện này được chế tạo năm 1849, có hai mươi vòng uốn lượn, mỗi vòng uốn là một bông hoa hồng được chế tác từ một trăm viên kim cương màu hồng. Đội chiếc vương miện này lên, chỉ cần nhẹ nhàng bước đi, những viên kim cương được khảm trên đó sẽ tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh tầng tầng lớp lớp trên hai mươi đóa hoa hồng, vô cùng sinh động.
Đúng vậy, chiếc vương miện rất đẹp, nhưng cũng rất nặng.
Trọng lượng có thể ảnh hưởng đến vẻ mặt của người đội. Không chỉ có vậy, lúc nào cô cũng nơm nớp lo sợ nó bị rơi xuống. Mặc dù Christie cam đoan rằng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra, nhưng Tô Thâm Tuyết vẫn cảm thấy bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu nó cũng có thể trượt xuống.
May mắn là cũng không có quá nhiều dịp cần phải đội chiếc vương miện đó.
Lúc này, chiếc Vương miện Hoa hồng đang được đặt trên một chiếc khay tinh xảo đẹp đẽ, người đang bê chiếc khay này là Hà Tinh Tinh. Hà Tinh Tinh là một phụ nữ ba mươi tuổi, trước đây là bạn học của cô, bây giờ đã trở thành thư ký riêng của cô.
Chính vì Hà Tinh Tinh, Tô Thâm Tuyết đã từng đối chọi với Christie.
Christie không ủng hộ việc cô giữ Hà Tinh Tinh bên mình, bởi vì Hà Tinh Tinh không đủ năng lực. Cô đã đấu tranh rất quyết liệt, sau khi không đạt được kết quả gì, cô nói với Christie rằng “Xin chuyển lời giúp, anh cũng không đủ năng lực đâu.” Tô Thâm Tuyết hiểu rõ hơn ai hết, Christie sẽ chuyển lời này của cô đến ai.
Không lâu sau đó, Hà Tinh Tinh dọn vào cung điện, cô ấy đã vượt qua kỳ thi sát hạch, trở thành thư ký riêng của Nữ hoàng.
Giờ đây, nghĩ đi nghĩ lại, giữ Hà Tinh Tinh lại bên mình chính là lần duy nhất Tô Thâm Tuyết kiên trì bền bì nỗ lực đấu tranh. Cô rất cần một người lặng lẽ ở bên cạnh mình. Mặc dù không thể nói ra hết những tâm sự trong lòng, nhưng tự đáy lòng, cô hiểu rằng đây là người đáng để tin cậy. Chỉ cần như vậy là đủ, giống như cô giáo Tô Linh của cô vậy.
Cô ơi, em đã sắp hai mươi sáu tuổi rồi.
Tô Thâm Tuyết ngồi trước bàn trang điểm, ngắm kỹ bản thân mình trong gương.
Đây là khuôn mặt của một cô gái hai mươi sáu tuổi sao?
Mỗi tháng, cô sẽ chọn từ chương trình “Hộp thư của Nữ hoàng” một người và mời người đó đến Cung điện Jose làm khách.
Phần lớn những vị khách đó đều là người trẻ tuổi. Có không ít thanh niên trong những vị khách này nghĩ gì nói nấy, không thèm giữ kẽ mà nói thẳng với cô: “Nữ hoàng, nhìn người trẻ hơn trên ảnh rất nhiều, à không, người trông vô cùng trẻ trung, ý tôi là, chỉ nhìn vẻ ngoài thôi thì sẽ nghĩ người còn khá nhỏ tuổi. Thật lòng mà nói, nếu Nữ hoàng mặc áo phông quần jean đi mua sắm tại các gian hàng người lớn thì chắc chắn sẽ bị yêu cầu xuất trình chứng minh thư để xem đã thành niên hay chưa.”
Tháng trước, một cô gái đến từ Seville cũng nói rằng, nhìn Nữ hoàng như đồng trang lứa với em gái của cô ta vậy. Nói khác đi, nhìn cô không hề giống một người hai mươi sáu tuổi chút nào.
Vậy thì, một người hai mươi sáu tuổi nên có khuôn mặt như thế nào?
Nói đến cũng thấy lạ, Tô Thâm Tuyết luôn cảm thấy khuôn mặt trong gương kia dường như không hề thay đổi so với hồi cô hai mươi tuổi.
Hồi hai mươi tuổi, cô cao một mét sáu mươi tư, nặng năm mươi hai cân. Bây giờ, cân nặng của cô giảm xuống chỉ còn bốn mươi bảy cân.
Người cô gầy sọp đi, nhưng gương mặt vẫn như hồi hai mươi tuổi. Cô có hơi bực bội, nhăn nhó phụng phịu, nhiếp ảnh gia liền cau mày, bởi vì như vậy lên hình sẽ rất xấu.
“Chỉ cần người tức giận phồng má bặm môi thì lập tức sẽ mang đến cho công chúng hình ảnh Nữ hoàng Goran béo ú với cân nặng gần sáu mươi tám kí lô.” Cặp mày của nhiếp ảnh gia chính của Cung điện Jose nhíu chặt.
Tại sao khuôn mặt mình lại không bé lại nhỉ?
Tô Thâm Tuyết cảm thấy vô cùng bất lực.
Chuyên gia quản lý hình ảnh đang giúp cô đội Vương miện Hoa hồng, Chrristie vẫn giữ nét mặt bất biến bình thản như thường ngày. Gương mặt hai trợ lý cao cấp đứng hai bên trong phòng trang điểm lúc này cũng... không cảm xúc.
Tất cả đều vô cùng tẻ nhạt.
Ánh mắt Tô Thâm Tuyết lại quay về với người trong gương.
Bất kể thế nào, người trong gương kia cũng đã sắp hai mươi sáu tuổi rồi. Cô giáo ơi, em đang già đi, cô ơi, cô nhìn xem, cuộc sống của em cứ vô vị nhàm chán như vậy đấy...
“Thâm Tuyết, Thâm Tuyết.” Một giọng nam trầm thấp đột ngột vang lên, vọng đến bên tai, ngón tay cô khẽ run lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]