Tô Thâm Tuyết đứng trước khung cửa sổ, ngoài kia là Quảng trường Trung tâm.
Phóng tầm mắt nhìn ra, đen kịt toàn người là người, đám đông đang cầm những que phát sáng vẫy vẫy liên hồi. Trên màn hình lớn khổng lồ đặt tại quảng trường, những con số Ả Rập nhìn như những thiên sứ đang bay lượn.
Phát âm của mọi người cũng biến đổi theo những con số đó:
Ba, hai, một.
“Bùm...” một tiếng, pháo hoa nổ rực rỡ, thắp sáng trên nền trời đêm Goran.
Mọi người ôm chầm lấy nhau.
Tô Thâm Tuyết khẽ nhắm mắt.
Mẹ, chúc mừng sinh nhật!
Giờ này năm ngoái, mẹ đang ở Úc, bạn bè của mẹ đã tổ chức cho mẹ một bữa tiệc nhỏ trên sân thượng dưới bầu đêm trời đầy sao. Thật ra, mẹ không hề muốn chút nào. Không biết bắt đầu từ khi nào, mẹ đã không thích tổ chức sinh nhật, bởi vì mẹ lại già đi một tuổi. Mặc dù mẹ luôn miệng nói cảm ơn, nhưng mẹ đang thầm trách họ là những kẻ vô cùng xấu tính, không hề tử tế. Người này thì có ý: “Này, vui lên đi nào, tôi rất tận hưởng cảm giác ngắm nghía khuôn mặt mỗi năm một già đi của Joanna.”
Người kia thì như muốn nói rằng: “Này, ánh mắt tôi nói lên tất cả rồi. Joanna, tôi đã ngồi máy bay suốt mười mấy tiếng đồng hồ chỉ để có thể chứng kiến khoảnh khắc cậu già thêm một tuổi, hay là “Còn cậu nữa, muốn tớ phải nói với cậu thế nào đây“.
Thật đáng tiếc, mẹ ơi, lúc đó, con lại không thể nào đích thân gửi lời chúc mừng sinh nhật đến mẹ.
Mẹ ơi, sinh nhật vui vẻ mẹ nhé!
Năm nay, con cũng không ở bên cạnh mẹ. Mẹ cũng thấy rồi đấy, con cứ mơ hồ đảm nhận ngôi vị này. Cũng có thể nói đây là một vị trí mà nhiều người ngưỡng mộ. Tuy rằng vương miện rất long lanh, nhưng… nhưng, mẹ ơi, nó cũng nặng lắm, hơn nữa, còn càng ngày càng nặng nề hơn, nặng đến mức con sắp không thở nổi nữa rồi.
Dừng lại, dừng lại!
Tô Thâm Tuyết, hôm nay là sinh nhật của mẹ mà mình lại đi phàn nàn than thở, xem có được không?
Không được chút nào.
Vậy thì, mẹ ơi, để con đoán xem nhé. Năm nay mẹ sẽ ở đâu để kỷ niệm ngày mẹ tới với thế giới này? Là Napoli phải không?
Napoli cũng là một địa điểm đẹp.
Hồi bé con đã ăn pizza cà chua với mẹ ở đó. Đến tận bây giờ, con vẫn nhớ như in hương vị cà chua đậm đà ấy, nếu có ai nói rằng đó là cà chua tươi mới hái từ vườn con cũng tin. Đó cũng là lần duy nhất mẹ đưa con đi chơi xa nhà.
Ồ, mẹ ơi, không phải là con đang oán trách gì mẹ đâu.
Thật đấy!
Quay lại chủ đề con vừa nhắc tới nào.
Mẹ ơi, con đoán chắc lúc này mẹ đang ngồi uống rượu trong một nhà hàng nào đó ở Napoli, uống mãi uống mãi cho đến khi mẹ cảm thấy khó chịu trong người. Trên đường trở về khách sạn, mẹ sẽ kể lể với tài xế taxi về đám bạn qua cầu rút ván của mẹ, những người đã kiếm chác được không ít lợi ích từ mẹ.
Vừa mở cửa phòng mình ra, mẹ sẽ bị giật mình bởi một màn bất ngờ. Đám bạn của mẹ đã tụ tập lại, họ bật nắp chai Champagne phun lên đầu mẹ, hô to: “Joanna, sinh nhật vui vẻ.” Sinh nhật vui vẻ cái gì chứ? Đám nhỏ mọn thiếu thiện chí này lại đến nữa, cô nàng nổi loạn Joanna lại già thêm một tuổi rồi.
Cô nàng nổi loạn Joanna ơi, sinh nhật vui vẻ nhé!
Tiếc quá, năm nay con lại không ở bên cạnh mẹ rồi, mẹ cũng thấy đấy, lúc này con không thể đi đâu được. Tuy rằng, trước đây con đã tưởng tượng không dưới chục lần cảnh mình làm Nữ hoàng chạy trốn, lái cỗ máy không gian rời khỏi đây để phi đến bên cạnh mẹ.
Nhưng mà, đó cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi.
Mẹ ơi, mẹ biết mà, con nhát gan lắm.
Cho nên… con không thể thực hiện được những việc con vô cùng muốn làm, dù chỉ một việc thôi cũng không.
Mẹ ơi, dạo này mẹ có khỏe không? Biển cả bao la rộng lớn có khiến mẹ cảm thấy cô quạnh không?
“Cốc, cốc, cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên.
“Mời vào”, Tô Thâm Tuyết mở mắt ra.
Bên ngoài cửa sổ, pháo hoa rực rỡ khiến cho bầu trời đêm Goran sáng rực như ban ngày, màn hình lớn đang phát sóng trực tiếp chương trình biểu diễn đón năm mới, bốn chiếc camera được lắp đặt bốn phía trên bầu trời, thu lại toàn cảnh thành phố.
Đúng như tên gọi, nhìn từ trên cao, thành phố Goose có hình dáng như một chú thiên nga nổi bật giữa bầu trời đêm.
Cả thành phố được bao phủ bởi ba màu sắc, đỏ, lục, lam, tương ứng với ba màu trên quốc kỳ Goran, một dải màu bạc cắt ngang ba màu đỏ lục lam ấy thành hai phần, dải màu bạc đó chính là đường Jose.
Đường Jose là con phố lớn nhất, tiêu biểu cho Goran, tập trung các cơ quan chính trị, kinh tế, lịch sử của Goran.
Cung điện Jose của Nữ hoàng nằm ở phía Nam của con đường. Phía Bắc của con đường, địa chỉ số Một, chính là phủ Thủ tướng. Nằm giữa cung điện và số Một đường Jose chính là quảng trường, trung tâm thương mại, công viên và bảo tàng.
Từ phía Bắc đến phía Nam đường Jose dài gần mười sáu cây số.
Kể từ sau khi Nữ hoàng và Thủ tướng kết hôn, mười sáu cây số này đã trở thành đề tài cho những câu chuyện dí dỏm mà người dân Goran hay đùa với nhau. Câu chuyện phổ biến nhất trên các phương tiện giao thông công cộng: “Tôi hạnh phúc hơn Thủ tướng của chúng ta một chút, khi đồng hồ báo thức của tôi vang lên thì Thủ tướng đã đang trên đường đi làm rồi“.
Điều này có nghĩa là, nếu Thủ tướng qua đêm lại cung điện Jose, thì anh phải dậy sớm hơn nửa giờ so với các cán bộ nhân viên khác sống trên đường Jose để có mặt tại văn phòng.
Đường Jose là con phố sầm uất nhất Goran. Trên mười sáu cây số này, chỉ tính riêng việc chờ đèn đỏ, cộng thêm cả tắc đường cũng đã mất nửa giờ để đi từ đầu này đến đầu kia của con phố.
Tuy rằng trên đường Jose có một làn đường riêng dành cho xe của Thủ tướng, nhưng kể từ khi Utah Tụng Hương nhậm chức, rất ít người thấy xe của anh xuất hiện trên làn đường này.
Lẽ nào Thủ tướng không hề qua đêm ở cung điện?
“Không, không thể có chuyện ấy được, tên nhóc ấy vẫn còn bỡ ngỡ với công việc thôi.” Một người bạn của Utah Tụng Hương đã phản ứng khi nghe điều này.
Khi ống kính của camera trên không phóng to ra, có thể thấy rõ các biển quảng cáo, biểu ngữ của trung tâm thương mại lớn trên đường Jose, thấy rõ mồn một cung điện Jose và địa chỉ số Một đường Jose nằm đối diện nhau ở hai đầu Nam Bắc của con đường.
Ánh mắt Tô Thâm Thuyết tập trung vào tòa nhà nằm ở phía Bắc đường Jose.
Đó là trung tâm chính trị Goran, Văn phòng Quốc hội nằm cạnh Tòa thị chính, Tòa thị chính nằm cạnh Viện bảo tàng quốc gia, và đối diện Viện bảo tàng quốc gia chính là địa chỉ số Một đường Jose.
Tòa nhà tọa lạc tại số Một đường Jose có hơn năm nghìn hai trăm mét vuông*, trong đó thư viện chiếm nhiều diện tích nhất.
(*) Nguyên văn tác giả dùng “一千六百坪” là 1,600 ping. Ping là đơn vị dùng để đo diện tích xuất phát từ hệ thống đo lường truyền thống của Nhật Bản, chủ yếu được sử dụng để tính diện tích nhà ở và đất xây dựng, dùng phổ biến ở Nhật Bản, Đài Loan và Bán đảo Triều Tiên. 1ping ~ 3,3057 mét vuông.
Phía sau thư viện là khu phức hợp ba tầng khép kín, cũng chính là nơi Utah Tụng Hương thường ở. Vào những dịp anh không phải đi công tác, ít nhất một tháng cô phải qua đêm ở đó hai lần.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]