“Thâm Tuyết nói với mẹ, ‘Thưa cô, trước năm mười lăm tuổi, em từng canh cánh trong lòng vì chuyện cô ra đi. Năm mười sáu, mười bảy tuổi vẫn oán trách cô giáo. Rồi đột nhiên, đến một ngày em tròn hai mươi tuổi. Năm hai mươi tuổi, em lấy làm mừng vì ngày đó cô đã rời xa em. Ai cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc, cô đã trao cho em tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất của mình rồi, em nên biết thế nào là đủ.”
Nói xong, mẹ lại lải nhải: “Thâm Tuyết là một cô bé ngoan.”
Có vẻ đúng là như vậy, nhưng sao vẫn chưa thấy nhắc đến ngài Thủ tướng vậy.
“Sau đó thì sao ạ”? Donna vội vàng hỏi.
“Sau đó ư?”
“Sau đó Nữ hoàng còn nói gì nữa ạ? Ví dụ như, Nữ hoàng có kể chuyện về ngài Thủ tướng cho mẹ nghe không?”
“Ngài Thủ tướng? À phải, ngài Thủ tướng… Mẹ luôn muốn hỏi Thâm Tuyết về cuộc sống sau khi kết hôn của cô bé với cậu bạn đẹp trai của mình. Nhưng…” Mẹ cô bé ợ lên một hơi rượu, “Có người gọi Thâm Tuyết đi rồi. Thâm Tuyết là Nữ hoàng, bận lắm.”
“Rồi sao ạ?”
“Rồi thì cuộc gọi kết thúc.”
Hơ! Cằm Donna suýt nữa rơi xuống bàn.
Xem ra Nữ hoàng thật sự không có tình cảm gì với ngài Thủ tướng cả.
Nhưng không đúng, theo những thông tin mà Donna có, Nữ hoàng và Thủ tướng ở bên nhau từ bé, còn là bạn học của nhau. Trong dân gian rất nhiều câu chuyện thú vị trong quá trình trưởng thành của Nữ hoàng và Thủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tuong-moi-xem-don-ly-hon-/3470783/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.